Bộ Lọc

Cung Đấu

Ta là nữ nhi thế gia được Hoàng đế khâm điểm vào cung. Một tờ thánh chỉ, được phong làm Quý phi. Người người đều hâm mộ ta tốt số, lại không biết trong lồng vàng, chim chóc khó bay. Ngày vào cung, ma ma hầu hạ ta tắm rửa đã nói: "Hoàng đế hiền hòa nhân hậu, nương nương đừng sợ." Nhưng trong thâm cung mười trượng này, xương trắng chất đống, bao nhiêu chuyện đáng sợ đều do chính tay hắn ta gây ra.
Lận Bạc Chu, đại tông Nhiếp Chính Vương, bề ngoài cao nhã như trăng thanh gió mát, nhưng thực chất bẩn thỉu đến mức khiến người ta buồn nôn. Hắn là đại gian thần, ai ai cũng muốn tru diệt. --- Hôm ấy, một chiếc kiệu mềm đưa Mạnh Hoan, người vừa xuyên sách, đến nằm trên giường, bị ép bán làm thông phòng nam thiếp của Nhiếp Chính Vương. Trước tình cảnh này, làm sao để thoát khỏi tay gian thần? Mạnh Hoan chuẩn bị "nhập vai" theo thiết lập nhân vật gốc: cao quý lạnh lùng, thà chết chứ không khuất...
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hào Môn Thế Gia, Cung Đấu Team dịch: Ổ truyện của MeoMeoz Văn án Trọng sinh đến ngày Lương Văn Chi từ chối hôn ước trước Kim Điện, nhìn thấy hắn chặt chẽ nắm lấy tay tỳ nữ của ta, thái độ kiên quyết. "Hoàng thượng, Tiểu Thiến là người trong lòng của thần, ngoài nàng ra, thần tuyệt đối không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác." Là công chúa bị từ chối hôn ước, ta tự mình cầu xin cho hắn ân điển. "Phụ hoàng, nếu Thế tử đã có ân tình sâu nặng...
Ngày tôi cập kê, tuyết rơi nặng hạt, hắn nói muốn hủy hôn. May mắn thay, khi ấy khách khứa đã tản đi hết, phụ thân không gọi hắn là "hiền điệt" nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Vệ Đạc hành lễ trước phụ thân, “Chi Nghi muội muội phúc dày, Vệ mỗ tự biết phúc mỏng, không dám làm lỡ duyên lành.” Tôi ngồi bất động bên cạnh, luôn có cảm giác cảnh tượng trước mắt giống như một giấc mộng. Người hầu nhà họ Vệ mang thư hủy hôn lên, tôi tiến tới cướp lấy, đầu ngón tay chạm vào từng nét khắc quen thuộc. Lòng...
Ta là thái tử phi, nhưng thái tử không yêu ta, vừa khéo, ta cũng chẳng yêu thái tử. Hắn muốn cưới đích nữ của tể tướng, còn ta lại yêu vị thái y dịu dàng của mình. Sau khi bị hãm hại mà thành hôn, thái tử lại chẳng vội vã hưu ta, mà còn muốn ta sinh con cho hắn? Chuyện sinh con thật ra cũng không quá khó, phải nói thái tử cũng phong thần tuấn tú, khí lực cường tráng. Còn ta, đường đường chính chính là thái tử phi, dung mạo như hoa, da trắng nõn nà, vóc dáng yêu kiều. Nhưng tất cả đều vô dụng,...
Ta và di nương sinh nở cùng ngày. Nhũ mẫu của di nương lén tráo đổi nhi nữ của ta. Ta không kinh động, chỉ âm thầm đổi lại. Ta dạy nhi nữ của mình cách quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập. Còn di nương lại dạy nhi nữ của nàng hát khúc, nhảy múa, ánh mắt lả lơi. Ta từng nghĩ rằng mình đối đãi với nhi nữ vô cùng tốt, nàng hẳn hiểu được tấm chân tình của ta. Nhưng đến ngày nhi nữ của di nương trở thành trắc phi của Thái tử, con bé đột nhiên phát điên, đẩy ta rơi xuống hồ mà chếc đuối. “Con đã...
Quý phi dùng trăm phương ngàn kế vì muốn sinh ra một nam hài, nàng ta toan dùng kế "ly miêu tráo Thái tử" để giành lại ân sủng. Ngày lâm bồn, nàng sai người đến một ngôi làng hẻo lánh, sát hại một đôi phu thê trẻ, cướp đi đứa bé sơ sinh còn nằm trong tã lót. Ta may mắn trốn trong chum gạo, thoát khỏi một kiếp nạn. Nhưng nàng không hề biết, ngôi làng ấy được gọi là thôn Bán Quỷ. Người dân trong làng khi bước sang tuổi năm mươi, sẽ bắt đầu "cải lão hoàn đồng”, trẻ lại như thuở thiếu thời. Và...
Ta học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung. Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi. Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất. Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu. Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật. Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh...
Phụ thân ta là Ngự Sử không sợ chết nhất Đại Chu. Từ Hoàng thượng trở xuống đến văn võ bá quan, bắt được ai là mắng người đó. Đến nỗi ông bị người chán chó hiềm, mười năm bị biếm ba mươi tám lần. Ngay lúc phụ thân ta lần thứ ba mươi chín bị biếm đến Quỳnh Châu hít gió biển, thì đối thủ một mất một còn của ông là Trương Thủ Phụ ch//ết. Vốn tưởng phụ thân ta sẽ đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm, không ngờ ông lại liều ch//ết cứu lấy đứa con trai duy nhất của Trương Thủ Phụ. Phụ thân ta vỗ vỗ bờ...
Chàng giục ngựa Kim Xuyên, kiếm hướng sa trường, y sinh tử kề cạnh, tắm máu trường chinh, tình nùng bóng hình thiếu niên. Tuy nhiên dòng đời đẩy đưa, hiểu lầm nối tiếp nhau, từ đây đường chia đôi ngả, cuối cùng thành người xa lạ. Cho đến khi đắm chìm trong chốn phù hoa dập dềnh, nắm giữ giang sơn như tranh, chợt ngoảnh đầu lại, mới bần thần luyến lưu cảnh xuân nên thơ, nay đã là khoảng không mênh mang. Dưới một người trên vạn người, thần tử chuyển non dời địa, đổi lại bằng việc nhìn đấy, thấy...
Ta xuyên thành chính thê của Hầu phủ, đứa con kế lại là nam phụ si tình trong truyện. Hắn khi trưởng thành sẽ đối với nữ chính mạnh mẽ cưỡng đoạt, vung tiền như rác. Đối với nam chính thì giở trò ly gián, vu oan giá họa. Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, xuất gia làm tăng, cả đời không cưới vợ. Mà Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu tài sản, đoạt mất tước vị, đày đi nơi xa xứ. Sau khi ta xuyên qua, nhìn tiểu hài tử đang ngoan ngoãn làm bộ đáng yêu trước mặt... Hắn muốn...
Trọng sinh ư? Bổn cung không cần. Chỉ bằng đôi tay này, từ thân phận cung nữ hèn mọn, ta từng bước bước lên đỉnh cao, ngồi vững trên ngôi vị Quý phi, độc sủng hậu cung. Cái gọi là tình nghĩa đế vương, chung quy cũng chỉ là món đồ chơi trong tay bổn cung. Ngay cả mạng sống của hắn, bổn cung cũng dám đoạt—chỉ tiếc thay, tấm chân tình ấy, ta chẳng buồn màng tới. Ngươi biết không? Sau khi tên cẩu hoàng đế kia băng hà, người ôm trọn huyết mạch duy nhất của hắn, người quyền khuynh triều dã, buông...
Nam hồ ly dùng đủ mọi cách quyến rũ đóa hoa cao ngạo, nhưng đóa hoa ấy chẳng hề dao động. Nam hồ ly nói: "Ngươi nhìn ta xem, ta là một mỹ nhân tuyệt sắc!" Đóa hoa cao ngạo đáp: "Ta ngắm mỹ nhân chỉ như nhìn thấy bộ xương trắng." ... Quả nhiên, đóa hoa cao ngạo nói được làm được. Sau khi nam hồ ly giả chết để trốn thoát, đóa hoa cao ngạo ôm bộ xương trắng của hắn mà ngủ. Đây là câu chuyện Đóa hoa cao ngạo công và Nam hồ ly thụ.
Tên gốc: Vật trong tay lật thiên hạ Tác giả: Lạc Thạch - 络石 Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Trả Thù, Cung Đấu Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa Giới thiệu Ngày đầu tiên tiến cung, ta đã được phong làm Quý phi, được sắc phong với nghi lễ dành cho Hoàng hậu. Nhưng ta chỉ là con gái của một ngư dân, vị trí Quý phi này ta ngồi không vững. Vì vậy sau lễ sắc phong, Hoàng đế Cao Thành đã ở lại Tiêu Phòng điện suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng khiến ta mang thai long chủng. Tiết Thường...
Bị tra nam chặt tay, moi tim mà chết, vừa mở mắt đã trọng sinh kỳ tích! Thứ tỷ ác độc, nhiều lần bày mưu hãm hại? Lột sạch lớp mặt nạ mỹ nhân của ngươi! Di nương giả tạo, bề ngoài hiền lành, sau lưng ác độc? Một đao tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền! Tra nam bạc tình? Tỷ không thèm để mắt tới ngươi nữa! Mất đi tỷ, để xem ngươi còn vênh váo được bao lâu. Một cái tát của tỷ đủ để dán ngươi vào tường, muốn gỡ cũng chẳng gỡ ra nổi! Mỹ nam tử, xin đừng quấn lấy tỷ nữa, tỷ chẳng còn lòng dạ nào với nam...
(Văn án) Tại cung yến, đích tỷ nhận được một tấm thiệp trải đầy hoa. Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, ra lệnh ta đi bẻ cành mai. Mai viên hoang vu, không bóng người. Tam Hoàng tử say rượu, ngỡ rằng đích tỷ đến, liền thô bạo xé toạc y phục của ta. Đích tỷ chậm rãi xuất hiện, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Tề Gia Hòa, ngươi thật vô liêm sỉ, lại dám quyến rũ Tam Hoàng tử! Tề gia không có thứ nữ nhân như ngươi, xin Hoàng thượng cứ tùy ý xử trí." Ta bị mang tội danh ô nhục, bị đánh đến ch..ết tại chỗ....
Trên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đâm chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!”
Tống Minh An là con thứ, lúc nào cũng mong muốn cưới được một tiểu thư khuê các danh giá. Thế nhưng bạch nguyệt quang trong lòng hắn ta nào có để ý đến hắn, cuối cùng đành ngậm ngùi cưới ta - một nữ nhi thứ xuất. Ta hết lòng vun vén gia đình, chăm sóc con cái. Về sau, hắn ta bay cao, trở mặt thành công, hạ độc giết ta rồi rước bạch nguyệt quang kia về. Mẹ chồng vui vẻ chào đón, con trai, con gái đều cung kính gọi bạch nguyệt quang là mẹ. Còn ta, bị thiêu chết trong căn viện đổ nát. Bọn họ đều...
Phụ hoàng muốn ban hôn cho ta, ta nhìn xuống dưới đài, nơi có Tân khoa Trạng Nguyên Trình Ngọc và thiếu niên tướng quân Từ Lăng. Hai người họ quỳ trên mặt đất, cả hai đều mang dáng vẻ kiên quyết nhất định phải được chọn. Ta liếc nhìn xa xa, không mấy để tâm mà chỉ tay về phía người phía sau họ, kẻ khoác trên mình bộ quan phục màu tím, dáng người như trúc, chính là quyền thần Bùi Vọng: "Ta muốn hắn."
Ta và Bùi Diễn là thanh mai trúc mã, ta vì hắn mà làm mật thám bên cạnh Thái Tử suốt nhiều năm. Nhưng sau khi đăng cơ, hắn lại hỏi ta: "Trước tiên làm Quý phi của ta, được không?" Ta mỉm cười đáp: "Không cần." Vài năm sau, hắn khóc lóc cầu xin ta làm Hoàng hậu của hắn. Ta vẫn lắc đầu. Hắn không hiểu, chỉ là ta quá nhớ nhà.