Chưởng quầy thấy Ngọc Ý thật sự muốn đi khiêu chiến thì rất kích động, lập tức kêu thủ hạ đi gọi người, chuẩn bị khiêu chiến.
Ngọc Ý huênh hoang đi lên, so với tầng một chật chọi, tầng hai rộng hơn nhiều, tầng hai rộng lớn bày chín cái bàn, còn có phòng nghỉ ngơi.
"Thế tử, các người ở đây nghỉ ngơi đi." Ngọc Ý mở miệng.
"Được" Vu Kì Thiên đi sang bàn bên cạnh, Liêu Tinh và Long Nhị cũng đi theo.
Chưởng quầy lập tức kêu hạ nhân bê trà điểm tâm và hoa quả tới, bày ở trên bàn trước mặt Vu Kì Thiên.
"Chưởng quầy mau chóng bắt đầu đi, ta còn muốn về ngủ trưa tới thế tử nhà ta" Ngọc Ý thúc giục.
"Được, được" chưởng quầy rời đi gọi người lên.
Một nam nhân hơn 40 tuổi đi lên, dáng người thấp bé, tướng mạo bình thường, trong đôi mắt xếch toát ra sự tinh ranh, nhìn một cái là biết người nhanh nhạy.
"Phu nhân, ta nói trước với người, bàn số một cược ít nhất một vạn lượng, ba con xúc xắc đoán tài xỉu, người có ba cơ hội" Người đó mở miệng.
"Bắt đầu đi" Ngọc Ý lấy ra một tờ ngân phiếu một vạn lượng đặt lên bàn.
"Phu nhân quả nhiên là người sảng khoái, vậy ta tới." Người đó lập tức lắc xúc xắc.
Mọi người ở tầng một đều nín thở, tuy biết rõ Ngọc Ý sẽ thua, nhưng khi nắp còn chưa mở ra, mọi người vẫn có chút mong chờ.
Kết quả, nắp mở ra, vậy mà là Ngọc Ý thắng.
"Bàn số hai" Ngọc Ý đứng dậy đi thẳng tới bàn số hai.
Người lắc xúc xắc đó cũng đơ ra, sững sờ nhìn xúc xắc bên trong: "Sao lại vậy?"
Ông ta rõ ràng là lắc ra tài, sao lại biến thành xỉu.
Chưởng quầy thấy dáng vẻ như gặp ma của ông ta thì có vẻ mặt chê bai: "Bàn số một phu nhân thắng, người đâu, bàn số hai"
Mọi người bên dưới đều sôi sục: "Vậy mà là Ngọc tiểu thư thắng, đây là thật sao, không phải ta xuất hiện ảo giác chứ?" Một người sửng sốt không dám tin mà hỏi.
"Không sai, ta cũng nhìn thấy rồi, e là mèo mù vớ cá rán, vừa rồi nàng ta cũng luôn thua.
Mọi người đều cảm thấy Ngọc Ý đoán mò, số đỏ, tiếp tục xem.
Quả nhiên khi ở bàn số hai, Ngọc Ý đã thua, hơn nữa còn thua hai lần, mọi người càng thêm chắc chắn Ngọc Ý đoán mò, có điều cũng trở nên căng thẳng không thôi, may mà lần thứ ba Ngọc Ý đã thắng.
"Kỹ thuật cược này của Ngọc tiểu thư cũng quá tệ rồi, ta xem thôi cũng căng thẳng, còn căng thẳng hơn ta tự cược" Một người xem náo nhiệt ở tầng một mở miệng.
"Lại chả, may mà lần này đoán mò đúng, có điều đằng sau còn bảy bàn nữa, từ từ xem đi."
Mọi người không có một ai chơi nữa, tất cả đều căng thẳng nhìn Ngọc Ý, nhìn thấy cô thua thì cảm thán cô phá của, nhìn thấy cô thắng thì nói cô số đỏ, làm cho bản thân Ngọc Ý cũng ngại.
Ngọc Ý cứ như vậy thắng một bàn, sau đó cố ý thua hai lần, lần cuối thì thắng, ở trong mắt mọi người mà may mắn qua ải, đi thẳng tới bàn số năm.
Trán của chưởng quầy phủ một lớp mồ hôi lạnh, xem ra Ngọc Ý này có chút bản lĩnh, vừa rồi chỉ cho rằng cô có chút khôn lỏi, lại không nghĩ có thể một đường giết tới bàn số năm, chưởng quầy lúc này cũng không dám coi thường nữa.
Chưởng quầy nháy mắt với tên sai vặt ở bên cạnh, tên sai vặt lập tức rút ra khỏi đám đông đi thẳng ra cửa.
Vu Kì Thiên nhìn thấy tất cả chuyện này, lại không ra tay ngăn cản, hắn cũng muốn xem con cá lớn ở sau lưng sòng bạc Phú Quý này.
"Phu nhân, yêu cầu của bàn số năm này là cược toàn bộ số tiền thắng ở sòng bạc trước đó, không thể giấu riêng." Chưởng quầy lập tức mở miệng.
Ngọc Ý cười lạnh, cô biết đây là muốn giở trò với cô, có điều cô sợ gì chứ, vừa rồi nhân lúc mọi người không phát giác, cô đã phục chế vài phần ở trong không gian rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!