Bộ Lọc

Cổ Đại

Ninh Vi luân hồi thành thiếu đạo đức Kiếm Tông chưởng môn thân truyền, một lòng muốn hồn phi phách tán lại ngoài ý muốn danh chấn tu chân giới, thành tu chân giới hắc nguyệt quang. Luyện Khí kỳ tiến thí luyện chịu chết, ngoài ý muốn đem thí luyện diệt. Bị Kiếm Tiên lão tổ kiểm tra thần hồn, ngoài ý muốn đem người ta linh kiếm cuỗm đi rồi. Xuống núi trừ ma rơi vào ổ ma tu, ngoài ý muốn lăn lộn thành ma tu lão đại. Sau đến nàng giả vờ đều không giả vờ: —— Kiếm tu không có kiếm làm sao đây?...
Ta vừa xuyên sách, chưa kịp định thần thì liền bị phụ hoàng nghe được tiếng lòng. Tỷ tỷ tiện nghi kia ngã lăn ra đất, nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào: “Phụ hoàng, người đừng trách Tứ muội, là Lạc Lạc không cẩn thận, tự mình trượt chân thôi.” “Nhi thần chỉ bị trầy xước chút đỉnh, không sao đâu ạ.” “Tứ muội còn nhỏ, muội… muội ấy không cố ý đâu.” Từng lời từng chữ đều như thể nhún nhường bao dung, song kỳ thực chẳng khác nào đang vạch tội ta trước mặt phụ hoàng. Ta nhướng nhẹ đôi mày liễu,...
Bạch Kỳ là con cưng của Thiên Đạo, lấy chiến nhập đạo, ba ngàn năm đã phi thăng thượng giới. Y ỷ vừa có nhan sắc vừa có vũ lực cao nên làm loạn khắp nơi, khiến chúng thần thượng giới oán than khắp đất trời. Sau khi làm thượng thần gần vạn năm, Bạch Kỳ vốn muốn xuống hạ giới lịch kiếp, nhưng lại vì gặp phải ám toán của chúng thần mà tổn thương căn cơ, bị chôn vùi trong một bí cảnh nhỏ ở hạ giới. Để quay về trả thù, chém chết bằng được đám chó đẻ kia, Bạch Kỳ đã liên thủ với một nguồn năng...
[Xuyên không - Trọng sinh] Tác giả: Thập Thất Niên Tung | Hoàn + Phiên ngoại Văn án: Sau khi xuyên thành pháo hôi trong truyện, Đường Tiểu Bạch tiện tay kéo theo đệ đệ của nữ chính nguyên tác – một người đáng thương về sau chết thảm – không chút do dự mà nâng niu che chở hết mực. Dù tiểu tổ tông này vừa “trà xanh” lại thích “giả đáng thương”, tính tình thì quái đản khó chiều, nhưng đã là thanh mai trúc mã do chính mình nuôi nấng, thì cho dù phải lăn lê bò toài, nàng cũng quyết nuôi cho đến...
Phụ nữ hãy sống như một cây xương rồng, mạnh mẽ vươn lên, mình đầy gai góc, dù xung quanh là sa mạc khô cằn vẫn xanh tươi, dù thân mềm yếu nhưng không thể nào tùy đụng.” Sau khi ly hôn, đến nơi ở mới Lâm Dao phát hiện, ở căn nhà đối diện là một người đàn ông chưa vợ, nhìn hoàn cảnh sống cũng không tệ, vì một nhầm lẫn nhỏ mà hai người phải ở cùng nhau. Hoàng đế khó có con nối dõi, đã ngoài ba mươi nhưng cũng chỉ sinh được một công chúa, sau khi kết hôn Hoàng hậu khó khăn lắm mới mang long...
Thuần túy võ đạo thế giới, Vân Thọ vốn tưởng rằng dựa vào trên tay nhược quải chỉ có thể bình phàm cả đời…… Thẳng đến năm ấy mười bốn, cái thứ hai mang theo khuyết tật bắt chước khí tới tay. Nhưng hắn không nghĩ tới, hai xụ mặt hợp, đó là thiên hạ vô địch! Vội vàng năm tháng ( kỳ thật không bao lâu ) sau, Vân Thọ bỗng nhiên quay đầu, đã là một thế hệ Võ Đế, cái áp cổ kim thời không, xỏ xuyên qua lui tới năm tháng!
Một sớm xuyên qua, diễn dục trở thành Hí Chí Tài đệ đệ, đi theo huynh trưởng đến cậy nhờ Tào Tháo, lại từ nhỏ vũ lực phi phàm, nhưng hắn không thích đánh đánh giết giết, chỉ nguyện ý làm một cái an tĩnh mỹ nam tử, cho nên lực bài chúng nghị trở thành quan văn, trở thành Tào Tháo quân sư đoàn trung không chớp mắt một viên. Bộc dương chi chiến. “Chủ công! Lữ Bố thằng nhãi này khó có thể địch nổi, chúng ta đánh không lại a!” Tào Tháo: “Mau…… Mau đi quân doanh thỉnh quân sư!!” Trận chiến Quan Độ....
[Nam chính có thể nghe thấy tiếng lòng của nữ chính + Nữ chính có thể nghe hiểu tiếng thú.] Một ngày kia, bỗng nhiên ta xuyên thành nhân vật làm nền trong sách, bắt đầu chọc giận đại boss phản diện đến mức ngất đi. Vốn định nhân lúc hắn yếu lấy mạng hắn, nhưng tiếng lòng lại bị nhân vật phản diện nghe thấy. Sau đó, nhân vật phản diện không chịu được nữa, hỏi: "Nghe nói bổn vương không chết nàng ăn không vô?" ==== Mọi người ơi đây là bộ truyện dài, 172 chương lận, tình hình là mỗi ngày sẽ cố...
Ngày thành bị phá, Phùng Vận bị chính phụ thân mình coi như chiến lợi phẩm mà dâng cho tướng lĩnh quân địch. Ai ai cũng tiếc thay cho nàng, nghĩ nàng sẽ rơi vào cảnh làm tù nhân, bị đày vào nơi địa ngục trần gian. Thế nhưng, nàng lại che kín chiếc xe lừa sắp rời thành, không để ai nhận ra niềm vui thầm kín trong lòng...
La Vân Khỉ mang theo siêu thị nhà mình, đột nhiên xuyên vào sách, trở thành người vợ bị ruồng bỏ của vị Tể tướng tương lai. Vì đã quen thuộc với cốt truyện, nàng quyết định bám chặt lấy đùi Tể tướng, cho dù có bị bỏ, thì cũng phải kiếm được một khoản phí an cư! Điên thật là, cái hệ thống siêu thị này lại bị ràng buộc với nam chính trong truyện – Hàn Diệp. Để không bị đói, La Vân Khỉ chỉ còn cách liều mạng chiều chồng để được no bụng. Một ngày nọ, nàng bỗng nhận ra tình tiết có gì đó sai sai –...
Hiến tế một ngàn linh thạch, liền có thể đem tu vi tăng lên tới luyện khí đại viên mãn. Hiến tế mười vạn linh thạch, liền có thể đem tu vi tăng lên tới Trúc Cơ đại viên mãn. Từ thức tỉnh khắc kim tu tiên hệ thống sau, tề Lạc nhân sinh cũng chỉ có một mục tiêu, đó chính là —— làm linh thạch! —— đan dược lại hương, ngươi có thể hương quá linh thạch? —— bí tịch lại hảo, ngươi có thể hảo quá linh thạch? —— sư muội lại xinh đẹp, ngươi có thể xinh đẹp quá linh thạch?
Tu tiên chi lộ, đường dài lại gian nan, không có ai sinh ra đó là cao cao tại thượng, tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm, trước làm người, lại tu tiên! Thần tiên vốn là phàm nhân làm, nào có phàm nhân làm thần tiên —— Lý hi di
[Lịch ra truyện: Mỗi tối 5 chương cho đến khi hoàn] Mẫu thân qua đời chưa đầy một năm, phụ thân đã không chờ nổi mà vội vàng lập thiếp thất làm chính thê. Từ đó về sau, Trình Yên phải sống nhờ dưới tay mẹ kế, cuộc sống nương tựa hết sức gian nan. Hôn ước từ thuở bé trở thành cọng rơm cứu mạng giúp nàng thoát khỏi "hố lửa" ấy. Nàng lớn lên theo khuôn phép, suốt ngày thấp thỏm lo sợ hôn ước có biến cố. Cũng may, Việt Quốc Công phủ giữ lời hứa. Đến khi nàng vừa cập kê, họ liền sai bà mối đến...
Thư sinh gặp được hồ tiên Cơm mềm thêm thịt lòng quên lối về Thế giới này vốn không có thần. Nhưng nhiều người cúng bái thì lại có thần. Còn người theo thần còn kiếm bay!
Phượng Khê xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết tu tiên. Nhưng xui thay, ngày xuyên chính là ngày giỗ. Không chịu đầu hàng trước số phận c.h.ó má, nàng tìm mọi cách rời khỏi Hỗn Nguyên Tông - nơi có nữ chính, rồi gia nhập Huyền Thiên Tông. Ngờ đâu, tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Trong nguyên tác, năm sư huynh của nàng đều là c.hó l.iếm* của nữ chính, người này còn chết thảm hơn người kia. (*) Gốc là “ 舔狗 ” – dịch nôm na ra tiếng Việt là “C . hó l . iếm” , ý chỉ những người không có chủ...
Chư thiên thật sự chỉ là lồng giam, vạn tiên chẳng qua đều là ngục tốt Đợi đến ngày Cửu Ngục giai không, Lục Dạ mới biết mình mới là một kiếp cuối cùng của chư thiên.
Xuyên đến thế giới tiểu thuyết kiếm hiệp tên《 Nhất kiếm phi sương 》, An Cửu xui xẻo trở thành nhân vật nữ phụ trong đó, Đã trở thành nhân vật bị chán ghét, có thể chết bất kì lúc nào, rồi còn đụng phải hệ thống nói rằng chỉ cần có được tình cảm chân thành của nam phụ, nàng mới có thể quay về thế giới của mình. Nam phụ trong sách là Bùi Tịch, bạch y thắng tuyết*, ôn nhuận như ngọc, một tay y thuật siêu phàm, nhưng lại là một phế nhân, gân mạch đứt đoạn, người mang kịch độc, hai chân tàn tật. *...
Rượu Lê Hoa, tu luyện, bế thực… Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại. Ôi thôi! Toang rồi! Cái chuyện xuyên vào sách gì gì đó… không ngờ lại đổ vào đầu tôi rồi... --------- Trong truyện này, nữ chính không giành lấy nhân duyên hay cơ duyên của nữ chính nguyên tác, nam chính xuất hiện muộn, là người được nhặt về giữa chừng.
Đương Roland mang theo ma giới hệ thống xuyên qua trung thổ đại lục khi, lúc này cam nói phu đang ở tổ chức viễn chinh, dưới chân núi quốc vương như cũ không có trở lại hắn vương vị, người Hobbit trải qua nguy hiểm còn chưa bắt đầu, thế giới như cũ bao phủ ở bóng ma trung……
Việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều, người khác xuyên qua dựa ngoại quải, khương huyền xuyên qua còn phải dựa vào chính mình. May mắn, khương huyền trải rộng chư thiên vạn giới…… Đấu phá, đấu la, mãng hoang, hoàn mỹ, một niệm, group chat, cùng xuyên…… Mỗi một cái phiên bản khương huyền, đều ở vì siêu thoát mà nỗ lực…… Ôm chính mình đùi!