Tác giả: Khuyết Danh

Kiếp trước, Tống Nguyệt Ngôn vì yêu mà cam lòng làm mẹ kế — bước vào cuộc hôn nhân đã nhuốm màu quá khứ. Cô dùng cả tấm lòng để chăm sóc con gái riêng của chồng, yêu thương như máu mủ. Nhưng đến một ngày, người phụ nữ đã từng bỏ chồng, bỏ con bất ngờ quay trở về. Đứa bé cô nuôi nấng suốt bao năm đột ngột đổi cách xưng hô, lạnh lùng gọi cô một tiếng: “Cô.” Còn Dư Lâm Châu — người chồng mà cô tin tưởng, vị đoàn trưởng luôn trầm tĩnh, mạnh mẽ — trong mắt lại chỉ chất chứa bóng hình của vợ cũ....
Ta và Tạ Trọng Lâu đã đính ước mười sáu năm, hắn bỗng nhiên đến hủy hôn. Sau này ta đã thưa lên Thái hậu, buộc hắn phải cưới ta. Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta vô cùng sỉ nhục, lạnh nhạt, thậm chí còn dẫn một nữ tử về, tuyên bố muốn hưu thê rồi cưới người khác. Lúc đó, Lục gia của ta đã suy yếu, ngay cả Thái hậu cũng không còn chịu đứng ra chủ trì công đạo cho ta nữa. Thế nhưng, ta mang một thân cốt cách kiên cường, sao có thể chịu đựng được nỗi tủi nhục như vậy. Trong đêm tân hôn của...
Phu quân bệnh mãi không khỏi, mẹ chồng mời đạo sĩ đến, tính ra cần một nữ tử có mệnh cách đặc biệt để xung hỷ. Trùng hợp thay, biểu muội đang ở trong phủ lại hợp điều kiện. Mắt ta ngấn lệ, cuối cùng đành cười khổ đồng ý cưới nàng ấy làm bình thê. Vừa quay đi, ta đã sai người đổi thang thuốc. Thích giả bệnh à, vậy thì ta sẽ giúp chàng giả cho giống hơn một chút. Nhân lúc chàng bệnh, lấy mạng chàng! *Tên truyện được trích từ một câu thơ cổ trong Kinh Thi của Trung Quốc: "Sĩ chi đam hề, do khả...
Cuộc sống của tôi bị chia làm hai nửa hoàn toàn đối lập. Nửa thuộc về hiện thực lạnh giá, nơi kẻ thù không đội trời chung của tôi, Lâm Hành Chi, luôn dành cho tôi ánh mắt sắc như băng cùng lời cảnh cáo: "Tránh xa tôi ra." Nửa còn lại thuộc về giấc mộng cuồng si, nơi cũng chính cậu ấy lại ghì chặt lấy tôi trong vòng tay bỏng rát và trao đi những nụ hôn chiếm đoạt, thì thầm: "Anh yêu em đến phát điên rồi."
Thể loại: Thích Cố đồng nhân, hiện đại, hài, ngược, HE Edit : Nguyệt Vì thế, tâm tình của Thích Thiếu Thương cũng có thể nói đang hảo đến mức khó mà hình dung được, gặp ai cũng cười đến phong vân biến sắc. Đặc biệt là sau khi gặp được Tức Hồng Lệ tại cảnh cục hành lang thì hai lúm đồng tiền trên mặt đã sâu đến mức rót được cả nước vào. “Sớm a, Hồng Lệ….” Mỹ nhân đệ nhất cảnh cục Tức Hồng Lệ cũng thần thái ung dung, ôn nhu đáp lời Thích Thiếu Thương: “Sớm.” Thích Thiếu Thương ghé sát bên tai...
Thế nhân nói Đông Xưởng Đốc công Trình Tụ âm hiểm ác độc, gian xảo tàn nhẫn. Thế nhân nói đúng. Mọi chuyện ta đều ham mạnh hiếu thắng. Đích tỷ ngất xỉu, ta đẩy Nhiếp chính vương ra, một tay ôm nàng về khuê phòng. Thứ tỷ rơi xuống nước, ta dũng cảm vượt qua Tiểu hầu gia, cứu nàng lên bờ. Nhị hoàng tử ném thẻ vào bình sắp thắng, ta song tiễn xuyên tai, giành được hạng nhất. Trong yến tiệc cung đình, Triệu Vong Kiếm, người lớn lên cùng ta từ nhỏ, cá rằng ta không dám đá mông hoàng tử nước láng...
Ba mẹ tôi bị sát hại dã man ngay trong nhà đã ba năm, vậy mà kẻ thủ ác vẫn chưa bị bắt. Trong khoảng thời gian đó, trong nhà liên tục mất đồ một cách kỳ lạ. Có lúc là thức ăn, có lúc lại là quần áo. Người trong làng bàn tán rằng, vì ba mẹ tôi chết thảm nên oan hồn của họ vẫn vất vưởng gây rối. Nhưng mới đây, có người lén nói với tôi: “Không phải là ma quỷ, mà là tên sát nhân vẫn chưa rời đi.” “Hắn vẫn luôn trốn trong nhà cậu.”
Ta và bạch nguyệt quang cùng lúc bị ngã xuống nước, thái tử liền bảo. "Cứu trắc phi". Ta không ngừng vùng vẫy, lặn ngụp dưới nước, lôi kéo bạch nguyệt quang của hắn. Mọi người ở nơi đó ....
Trích đoạn: Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ. Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay chân vặn vẹo. Lấy mắt thường có thể thấy sương mù đang trở nên dày đặc, trong chớp mắt đã không nhìn thấy rõ cảnh sắc phía xa. Không chỉ có một mình cô chú ý vấn đề này, một bà bác bên cạnh cũng bày...
Mùa hè năm 1984, tại địa điểm đăng ký thi đại học. Ôn Tình nhìn chăm chú vào khẩu hiệu sơn đỏ trên tường 'Hôm nay gắng sức thi đại học, sang năm nghiên cứu khoa học vì nước', một lần nữa xác định rằng mình thật sự đã trọng sinh quay về bốn mươi năm trước.
Tôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã. Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh: “Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?” Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi: “Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.” Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời: “Sao em cứ hay khóc vậy?” “Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…”...
Thôi biểu ca, người từng kinh tài tuyệt diễm, nay lại mất trí hoá ngây dại. Cô mẫu hỏi ta, có nguyện ý gả cho hắn không? Tất nhiên là ta đồng ý. Cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, có tiền, có thời gian, lại thêm tướng công chẳng thể hành phòng —— ấy là cuộc sống mà ta đã thắp hương cầu khấn suốt ba năm mới đổi lấy được. Thế nhưng, đến nửa đêm, hắn lại dán sát người vào lưng ta, thân thể nóng rực, bên tai còn có tiếng thì thầm mềm mại tựa như nước… Ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không...
Khi bà ngoại tôi hấp hối, mẹ tôi, một người phụ nữ đã bước qua tuổi sáu mươi, níu lấy bàn tay của người mẹ chín mươi tuổi của mình, nghẹn ngào hỏi rằng bà đã phụng dưỡng mẹ hơn nửa cuộc đời, cớ sao vẫn không hề được mẹ nhìn nhận? Bà ngoại đã gạt tay mẹ tôi, cố gắng duy trì chút sinh khí mong manh để đợi bằng được bác cả và dì út đến. Cho đến tận lúc từ giã cõi đời, bà ngoại vẫn không hề đáp lại câu hỏi của mẹ. Kể từ đó, mẹ tôi chỉ giam mình trong căn phòng riêng, ngày ngày nằm bất động trên...
Bạn trai đã đuổi tôi ra khỏi biệt thự khi tôi đang mang thai. Đêm đó, trời mưa như trút. Anh ta dúi vào tay tôi một tờ đơn thuốc, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi mua thuốc hạ sốt cho Lộ Lộ. Cô ấy yếu, không chịu được mưa gió.” Còn tôi—mang thai hơn ba tháng, toàn thân ướt đẫm, lê từng bước dưới cơn mưa như thể chính mình là người thừa trong chính cuộc đời mình. Kết quả, tôi sảy thai ngay trên đường về. Tỉnh lại trong bệnh viện, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho anh ta. Nhưng giọng trả lời từ đầu...
Cha ta là đệ nhất quyền thần ở Nam Tấn. Khi ta chưa sinh ra, Hoàng thượng đã triệu cha ta vào cung. "Lão Cố, trẫm muốn kết thông gia với ngươi, ngươi thấy sao?" Cha ta: "Xin tuân theo ý chí của Bệ hạ." Thế là hai người thỏa thuận, nếu sinh nhi tử sẽ làm Phò mã, nếu sinh nữ nhi sẽ làm Thái tử phi. Nhưng đến ngày sinh, mẹ ta lại sinh ra một cặp song sinh long phụng. Cha ta lập tức băn khoăn, không biết nên chọn đứa nào. Hoàng thượng phất tay: "Không cần chọn, trẫm muốn cả hai."
Vân Kiểu là nha hoàn thông phòng của Tạ Duẫn Khâm. Không phải thê, cũng chẳng phải thiếp, cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ có chút địa vị hơn mà thôi. Ba tháng sau ngày Tạ Duẫn Khâm thành thân, nàng chuộc lại tự do. Từ đó, trời rộng đất cao, mỗi người một ngả. Nàng chẳng còn vì hắn mà rơi dù chỉ nửa giọt lệ.
Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn. Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm." Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?" Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm...
Ta đã trót yêu một ám vệ. Khi ta đem lời này thưa cùng hoàng huynh, ngón tay người vẫn thản nhiên lật giở trang sách, chỉ khẽ cất lời: “Chữ ‘thích’ trong lời muội, ý nên giải nghĩa ra sao cho phải?” Đương nhiên, cách hiểu của hoàng huynh, kẻ sở hữu tam cung lục viện giai lệ ba nghìn, khác xa ta. Trong mắt người, hình ảnh một vị công chúa chưa xuất giá như ta rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ bởi ta mãi chưa chịu kết tóc se duyên, bị người trong ngoài cung cấm trêu ghẹo thành “lão công chúa”, nên người...
Kiếp trước, vị hôn phu đại đội trưởng Thẩm Minh Dịch của Khương Trà đã kết hôn với chị họ cô, Lâm Uyển. Còn cô trở thành trò cười cho cả làng, cuối cùng lại chết thảm vì tai nạn giao thông. Sống lại một đời. Khương Trà dứt khoát từ bỏ vị hôn phu, chọn gả cho thanh mai trúc mã Cố Bắc Thần, người kiếp trước vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh cô. Tưởng rằng sẽ có được hạnh phúc, nhưng không ngờ, cô lại chọn sai rồi.
Năm ấy, khi ta vừa tròn mười lăm tuổi, Lục Vân Thâm đã đưa ta về làm ngoại thất của hắn. Ta mang tiếng ngoại thất của hắn ròng rã suốt hai năm trời. Rồi hắn nói, vì muốn chấn hưng gia tộc, hắn buộc phải thành thân cùng một vị tiểu thư quyền quý. Thế nhưng, sau đại lễ thành hôn, hắn lại thủ thỉ cùng ta, rằng chỉ cần đợi vị tiểu thư kia hạ sinh được con nối dõi tông đường, hắn sẽ lập tức đón ta vào phủ, cho ta một danh phận thiếp thất. Chỉ là lần này, ta không còn khờ dại chờ đợi hắn nữa. Ta đã...