Tác giả: Khuyết Danh

Năm thứ ba của mối quan hệ bí mật giữa tôi và Châu Gia Thuật, anh ta đột ngột tuyên bố kết hôn. Cô dâu… không phải tôi. Có người biết chuyện bất bình thay, anh ta chỉ cười lạnh: “Nếu cậu thương hại, sao không tự cưới cô ấy — cái người đã sa cơ lỡ vận đó?” Sau này, khi ông nội lâm bệnh nặng, công ty gia đình chao đảo, tôi buộc phải công bố việc mình mang thai và kế thừa vị trí đứng đầu. “Xin hỏi cô Hứa, đứa bé có phải con của anh Châu không?” Trước ống kính phóng viên, tôi mỉm cười, lịch sự...
Người ta vẫn hỏi: "Nếu biết trước kết cục, liệu còn ai dám bước tiếp?" Thượng Quan Minh Nguyệt chính là người đó. Ba lần chết thảm dưới tay "trà xanh" Cố Thời Nguyệt, ba lần nếm trải tận cùng bi kịch. Mọi sự kiện, mọi nỗi đau đều đã khắc sâu trong ký ức, định hình số phận bi thương của nàng trong một "kịch bản" tàn khốc. Khi biết trước cả sự sống và cái chết, liệu Minh Nguyệt có thể viết lại hồi kết, hay sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh khắc nghiệt?
Năm ta vừa tròn năm tuổi, A nương dạy ta cùng A tỷ tập thêu. A tỷ mọi bề đều tốt. Nàng cầm kim thì là kim, cầm chỉ thì là chỉ. Một chiếc khăn tay trong tay nàng, bươm bướm thêu trên ấy tựa hồ muốn vỗ cánh bay ra. Còn ta, tay cầm kim, chỉ là một khối sắt vụn. Thêu ra cái gì, A nương nhìn nửa ngày, mới hỏi ta: “Miên nhi, con thêu cái này… có phải là… củ gừng?” Ta gật đầu. Trong mắt ta, chính là vậy. A tỷ che miệng cười, khóe mắt cong cong, tựa vầng trăng non nơi trời cao. A nương khẽ thở dài,...
Chồng tôi mê một nữ streamer. Cô ta tìm đến, nói rằng cô ta có thai, còn bảo tôi nên thương hại mà nhường chồng cho cô ta. Tôi thực sự thương hại. Nên tôi lập tức chia tài sản, ký đơn ly hôn. Không chỉ vậy, tôi còn tự tay thúc đẩy để bọn họ nhanh chóng đi đăng ký kết hôn. Trong lễ cưới, tôi tặng họ một món quà lớn. — Báo cáo chẩn đoán ung thư dạ dày… của chú rể.
Ta vốn là thông phòng nha hoàn do phu nhân tuyển chọn, dâng cho thiếu gia. Thế nhưng thiếu gia chưa từng chạm qua ta, chỉ chê ta nhơ bẩn. Một hôm, thiếu gia uống rượu say, cùng đồng học đánh cược, lấy ta làm vật đặt cuộc. Thua rồi, liền đem ta tặng cho tiểu thiếu gia nhà Tạ gia. “Con nha đầu này bị ta nuông chiều đến chẳng còn quy củ, chỉ có cái tài làm điểm tâm coi như tàm tạm. Ngươi nếu ưng ý thì cứ nhận.” Tối đó, lão quản gia mang theo khế thân của ta, đưa ta đến Tạ phủ. Sáng hôm sau, quản...
Trước ngày cưới, tôi tình cờ đọc được đoạn chat cũ giữa anh và bạn thân. “Chưa từng gặp ai dễ lừa như cô ta.” “Con gái nhà đơn thân, thiếu hơi ấm gia đình.” “Chỉ cần tỏ ra tử tế một chút là cô ta sẽ quấn lấy tôi như cún con.” … Tôi từng nghĩ anh là người kéo tôi khỏi vực sâu, cuối cùng hóa ra chính anh là tay đẩy tôi xuống đáy. Tôi ngỡ mình gặp được tình yêu, nào ngờ thứ tôi mang hết lòng trao đi, trong mắt anh chỉ là đồ dư thừa – cho chó cũng chẳng tiếc.
Kiếp trước, Thái tử ép ta gả cho vị đệ đệ tàn phế của hắn. Ta liều chết kháng cự, nhất quyết không tuân. Hắn vu cáo phụ thân ta tham ô, khiến mẫu thân uất ức đập đầu mà tận số. Lại sai người chọc đứt gân chân ta, giam vào lãnh cung, để mặc ta rét mướt mà chết lạnh. Lần nữa mở mắt, Thánh thượng hỏi ta: “Ngươi có nguyện gả cho Chiêu vương?” Ta cúi mình tạ ân, lòng thành khẩn thiết. “Thần nữ, can tâm tình nguyện.”
Năm thứ ba Thẩm Thanh Hòa và Hoắc Trầm Châu kết hôn, anh hi sinh trong một nhiệm vụ. Người anh trai song sinh của anh, Hoắc Trầm Việt, mang về một chiếc huy hiệu nhuốm m//áu, giọng khàn đặc nói với cô: “Thanh Hòa, Trầm Châu em ấy… không về được nữa rồi.” Cô ngất lịm ngay tại chỗ. Tỉnh lại, cô như phát điên đòi đi tìm anh, bị mẹ chồng ôm chặt lấy. Sau đó, cô đã uống thuốc ngủ, c.ắ.t c.ổ tay, nhảy sông, ba lần tìm chếc, ba lần được cứu về. Tất cả mọi người đều nói: “Đoàn trưởng Hoắc và đồng chí...
Sau khi say rượu, ta cứ ngỡ mình đã 'qua đêm” với Thái tử. Tỉnh dậy, người ta nhìn thấy lại là Thất hoàng tử Tạ Lương – kẻ đã có người trong lòng. Trong đầu ta còn xuất hiện thêm vô vàn những âm thanh kỳ lạ: 【Nữ phụ độc ác lại ngủ với nam phụ si tình rồi, trời ạ.】 【Tạ Lương phen này chắc chắn sẽ phải "bịt mũi" cưới Khương Lê về, sau này nàng ta có mà chịu đủ.】 【Nghe nói sau này có cảnh Khương Lê bị Tạ Lương ức hiếp dã man, hóng quá đi thôi!】 …Tranh thủ lúc người đến bắt gian còn chưa kịp tới,...
Đêm khuya, cơn đau bụng khiến tôi không chịu nổi, đành gọi điện cho Trình Tùng. “Giờ anh không thể rời đi được, em tự uống thuốc giảm đau nhé. Nhà Tịnh Tịnh mất điện, cô ấy chỉ có một mình với con nhỏ, sợ hãi lắm… anh không yên tâm.” Tôi lặng lẽ mở ghi chú, đánh thêm một dòng: Lần thứ 77. Đây đã là lần thứ 77 anh ấy chọn rời bỏ tôi… vì Chu Tịnh và đứa con của cô ấy.
Kết hôn năm năm, đến tận bây giờ tôi mới biết — chồng mình luôn có một "bạch nguyệt quang". Anh ta đưa cô ấy đi xem phim lúc nửa đêm, cùng nhau thưởng thức buổi hòa nhạc chỉ dành cho hai người. Họ hôn nhau say đắm trên con phố vắng, dưới ánh đèn đường lẻ loi. Khi bị tôi phát hiện, anh ta lại tỏ ra vô tội, còn thở dài bất lực: “Anh chỉ muốn hoàn thành giấc mộng thanh xuân mà thôi.”
Tôi tỏ tình với hot boy của trường, anh ấy đáp: “Hẹn gặp ở tháp Đỉnh Phong.” Tôi lại nghe thành: “Hẹn gặp ở đỉnh cao.” Tưởng bị từ chối khéo, tôi lao vào học hành ngày đêm, quyết tâm chứng minh bản thân. Cuối cùng, vào ngày anh ấy giành giải quán quân trong một cuộc thi lớn, tôi cũng nhận được giải thưởng của mình. Lúc được cử đi phỏng vấn anh, tôi cố tình hỏi: “Hồi cấp ba, anh từng hứa hẹn gì với ai chưa?” Hot boy nghiến răng nghiến lợi: “Từng bị lừa đứng chờ ở tháp Đỉnh Phong cả đêm.”
Mẹ tôi từng là hoa khôi của nhà máy, xinh đẹp trắng trẻo, nhưng hồng nhan thì phận bạc mệnh mỏng. Bà bị sát hại và phân xác khi tôi chỉ mới lên hai. Hai mươi năm sau, vào một đêm đầy gió, tôi tình cờ phát hiện một chiếc hộp dưới gầm giường. Bên trong có một chiếc điện thoại cũ. Tôi vừa nhấc lên, màn hình lập lòe sáng, rồi đổ chuông, một cuộc gọi lạ hiện lên, người gọi là mẹ tôi: "Mau ra cổng nhà máy đón em, không thì muộn mất!"
Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết. Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc. Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn. Tôi không đành lòng, lén tìm một mảnh đất rồi chôn cất cô ấy. Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Đôi mắt luôn mở trừng sau khi chec của cô ấy, bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi! Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, đêm đó sau khi trở về...
Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ. Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên. Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn. Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào. Là mối tình đầu của anh. "A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?" Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa...
Hàn Thành có một người bạn khác giới vô cùng thân thiết. Thân đến mức có thể ngủ chung giường, ăn chung một cây kem mà không thấy gì là lạ. Tôi góp ý bảo họ nên giữ khoảng cách. Anh ấy cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Nếu giữa bọn anh có gì, thì đã xảy ra từ lâu rồi. Em có thể tin anh một chút được không?” Rất hay. Rất thuyết phục. Thế là, tôi cũng đi tìm cho mình… một người bạn thân khác giới.
Khi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa lên giường của Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục suốt nhiều năm ấy lần đầu nếm trải mùi đời. Mà một khi đã nếm rồi thì thành nghiện — dây dưa với tôi suốt bốn năm. Cố Thâm là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Rất kiên định. Giữa tôi và Cố gia là một bản hợp đồng được ký lại mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ nghĩ chuyện giữa chúng tôi sẽ cứ thế tiếp tục — lặng lẽ, rõ ràng, không ràng buộc. Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy bức ảnh...
Trong buổi kiểm tra thể lực chạy 800 mét, tôi vô tình bấm gọi video cho người yêu. Đến lúc chạy xong, thở hồng hộc dựa vào tường lấy lại sức, mới phát hiện anh – người bình thường kiệm lời đến mức đáng ngờ – đột nhiên gửi tin nhắn thoại, giọng đầy hoảng loạn: “Em đang làm cái gì đấy?!” “Sao lại thở dốc như thế kia?!” Tôi vội giải thích: “Em vừa chạy kiểm tra thể lực, bài 800 mét.” Kết quả là anh càng rối loạn hơn, giọng run lên gần như hét: “Nhưng… nhưng mà… nghiên cứu sinh thì có ai bắt kiểm...
Tại lễ cưới, người dẫn chương trình mời chú rể hôn cô dâu. Nhưng chưa kịp quay sang tôi, cô bạn thanh mai trúc mã của Giang Thời Nghiên đã bước lên, đặt một nụ hôn lên má anh ấy. Anh không né tránh. Ngược lại, còn dịu dàng xoa đầu cô ta, giọng dỗ dành như trẻ con: “Mai Mai ngoan, đừng nghịch nữa.” Cả hội trường im phăng phắc. Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía tôi — cô dâu chính thức. Tôi chỉ khẽ cười, bình thản tháo khăn voan khỏi đầu mình, nhẹ nhàng đội lên đầu Đường Mai Mai. Rồi quay...
Ta khắc chồng. Bất cứ ai bàn chuyện cưới xin với ta đều gặp đại họa. Vậy mà cha ta lại vui mừng khôn xiết. Ông ấy gả ta cho kẻ thù không đội trời chung của mình – Tể tướng Bùi Chi Hằng. Kết quả, eo thon của gian thần ấy hóa thành lưỡi dao đoạt mệnh, từng nhát từng nhát đều muốn lấy mạng ta. Hắn ép ta vào góc giường, giọng khàn khàn nói: "Những kẻ từng đính hôn với nàng trước đây… đều là do vi phu âm thầm trừ khử đấy."