Chương 75: Vào giây phút đó, hắn đã nắm chặt tay nàng

Ba năm đầu tiên.

Cố Niệm cuối cùng vẫn ở lại Kinh thành, đây là sự thật mà nhiều người ngầm thừa nhận trong lòng.

Từ Ngôn Tân trong thời gian này đã gặp mặt nàng, mọi việc của hắn ta ở Kinh thành đã định, bèn đến hỏi thăm Cố Niệm về chuyện đi hay ở theo phép tắc, trong lòng mọi người đều biết rõ, Cố Niệm cũng không giả vờ giả vịt che giấu, chỉ nói nàng đã cùng Tạ Nghiễn đã làm lành với nhau, không còn ý định quay về Tầm Khê nữa.

Từ Ngôn Tân nhận ủy thác của Yến vương, cầm lệnh điều động đến Tầm Khê nhậm chức, hắn ta là một người thanh liêm chính trực, tự nhiên cũng sẽ trở thành vị quan phụ mẫu mà trăm họ Tầm Khê thật sự có thể trông cậy.

Cùng hắn ta vinh quy còn có Lâm Việt.

Trong lòng Cố Niệm vốn có nghi ngờ, lại cảm thấy Tạ Nghiễn không đến mức hẹp hòi như vậy.

Sau đó nàng lén hỏi Tạ Nghiễn, mới biết đó là Lâm Việt tự xin điều đi, hắn ta từ miệng huynh tẩu và Từ Ngôn Tân biết được không ít chuyện cũ của Tưởng Vịnh Chính, ở Kinh đô cũng đã bôn ba quá lâu, muốn nhân cơ hội này trở về quê hương, vừa hay có thể phụ tá cho Từ Ngôn Tân.

Mọi người đều có nơi chốn của riêng mình, Cố Niệm cũng không hề nhàn rỗi.

Mấy năm nay, Cố Niệm không hề giống như người khác phỏng đoán là ru rú trong Hầu phủ sống an nhàn sung sướng.

Nàng vẫn đến thôn Tam Hợp, ban đầu là giúp đỡ Phùng lão, sau đó lão tiên sinh về hưu an hưởng tuổi già, nàng liền gánh vác trọng trách, còn cùng Nhiếp Xu Nhi mở một nghĩa thục viên, kêu gọi các nữ tử trong thành từng đọc sách cùng nhau quản lý trường học.

Về sau, danh tiếng của Cố Niệm ngày càng vang dội, chuyện nghĩa thục truyền đến trong cung và Hoàng đế biết được.

Hôm đó Cố Niệm nghỉ phép trở về Kinh thành, vốn đang ở Sơ Vũ Hiên chờ Tạ Nghiễn về nhà, chẳng ngờ lại chờ được Thường thị trong cung mang chiếu chỉ đến.

Chỉ là lần này, bút son ngự phê thưởng cho nàng không còn là một đoạn nhân duyên tốt đẹp nữa, mà là phong hiệu Cáo mệnh phu nhân.

Ngày nay quốc thái dân an, các nước lân cận phía Bắc tỏ thái độ hèn mọn, một mực cầu hòa, Tạ Nghiễn đã rất lâu không còn khoác áo giáp ra trận. Lý Hoài vào tiết Lập xuân một năm trước đã vào làm chủ Đông cung, dần dần, Hoàng đế đã không còn hỏi đến triều chính, từng bước giao quyền cho Thái tử giám quốc, Tạ Nghiễn lại càng bận rộn hơn.

Phu thê họ mỗi người đều có hoài bão riêng, nhưng chuyện con cái lại chậm chạp chẳng thấy động tĩnh gì.

Lý Ngọc Chân và Tạ Chấn rất bình thản, bọn họ trước nay không thích can dự vào chuyện riêng tư của con cháu, ngoài việc dâng trà theo lệ và buổi yến tiệc gia đình vào dịp lễ Tết, đôi bên cứ sống cuộc sống của riêng mình, giữ khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng thân thiết một chút, đối với mọi người đều là một loại hưởng thụ.

Tạ Nghiễn lại càng không vội, hắn vốn dĩ đã có chút bất mãn vì công vụ bận rộn đến mức không thể ngày ngày đối mặt với Cố Niệm, lỡ đâu ngày nào đó lại có thêm một đứa trẻ quấn lấy Cố Niệm, hắn sẽ không thể tiếp tục phóng túng được nữa.

Trong nhà này, người duy nhất có chút dao động lại chính là Cố Niệm.

Nàng cũng không phải mang tâm tư nhất định phải nối dõi tông đường cho Tạ gia, chẳng qua là, có đôi khi nàng qua lại với Nhiếp Xu Nhi, thấy bên cạnh Yến vương đã con cháu đuề huề, tiểu nữ nhi đang ở độ tuổi bi bô tập nói, luôn miệng gọi "thẩm mẫu an hảo", giọng sữa nhỏ ngọt ngào, khiến người ta vừa thấy đã yêu thích, không khỏi cũng cân nhắc đến chuyện này.

Cố Niệm sau đó cũng thầm tính toán, bọn họ có thể xem là đôi phu thê cực kỳ không biết kiềm chế, đừng nhìn Tạ Nghiễn ra vẻ quân tử đạo mạo, ban ngày mở miệng ngậm miệng đều là khắc kỷ phục lễ, nhưng nhiều nhất là qua hai buổi tối liền ném hết mọi lời hứa ra sau đầu, hết lần này đến lần khác dày vò Cố Niệm đến nước mắt lưng tròng.

Tạ Nghiễn chưa bao giờ bắt nàng uống thuốc tránh thai, lại vì hắn hứng tình tùy hứng, mỗi lần làm chuyện đó đều là đột nhiên nổi hứng, cho nên mấy cái bao mỏng (ám chỉ dụng cụ tránh thai) chuẩn bị sẵn trước nay cũng chưa kịp dùng.

Nhưng kỳ lạ thay, nhiều năm trôi qua như vậy, Cố Niệm chưa từng mang thai.

Đêm nay nàng cuối cùng cũng không nhịn được, tắm rửa sạch sẽ từ sớm rồi ngồi trên giường đợi Tạ Nghiễn thu dọn xong trở về phòng, vốn định bụng sẽ cùng hắn nói rõ ràng chuyện này.

Vì tiết trời đang là cái lạnh cuối xuân, nên nàng quấn chặt chăn, chỉ để lộ ra một đoạn cổ chân trắng như ngọc không tì vết. Mái tóc dài đen nhánh mềm mượt xõa tung, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vì địa long vẫn chưa dỡ bỏ hoàn toàn, nên trong phòng ấm áp, gò má nàng hơi ửng hồng, trông như điểm xuyết một vệt son phấn nhàn nhạt.

Tạ Nghiễn khoác một bộ thâm y rộng rãi thong thả bước vào phòng, ngước mắt liền nhìn thấy mỹ nhân trắng ngần như trăng dưới ngọn đèn mờ ảo.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, đi tới mấy bước, vừa giơ tay liền cởi toạc bờ vai ngọc của Cố Niệm ra.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo trong màu trơn, chất liệu mỏng manh xuyên thấu, lờ mờ lộ ra chiếc yếm màu hải đường, càng thêm vẻ kiều diễm.

Yết hầu Tạ Nghiễn khẽ trượt, hiếm khi thấy nàng mặc bắt mắt như vậy, lập tức nhẹ nhàng đẩy một cái, đè Cố Niệm ngã xuống chăn.

Nàng vội giơ tay chặn lại: "Đừng, chờ một chút! Ta có lời muốn nói với chàng——"

Nụ hôn của Tạ Nghiễn đã rơi xuống, mãnh liệt mà dạt dào, thế tới hung hãn, nào cho phép nàng ngăn cản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!