Thông tin truyện
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Khi Thẩm Minh Châu mười tuổi, mẫu thân qua đời, phụ thân muốn tục huyền*, xem nàng như gánh nặng mà ném đến nhà ngoại tổ mẫu.
*Tục huyền: lấy vợ khác sau khi vợ qua đời
May mắn thay, biểu di mẫu* từng thân thiết với mẫu thân, không đành lòng thấy nàng cô đơn khổ sở, liền mang nàng đến kinh thành, đến nhà họ Tạ.
*Biểu di mẫu: Dì họ
Dưới mái ngói lưu ly, kinh thành cẩm tú phồn hoa, ngay khoảnh khắc đặt chân đến, Thẩm Minh Châu đã nhìn thấy vị biểu ca phong thần tuấn lãng của mình – Tạ Thanh Lâm.
Nàng ngây người nhìn hắn, trong thoáng chốc, tưởng như thấy được tiên nhân.
Trong năm năm sau đó, Thẩm Minh Châu dồn hết tâm sức học theo sở thích của biểu ca. Hắn thích lan hoa thanh cao, y phục nhã nhặn, yêu nhất là trà Minh Tiền mới hái.
Nàng thích nhất là lúc hắn luyện kiếm, dâng lên một chén trà xanh, kèm một chiếc khăn tay thêu hoa lan, khẽ gọi một tiếng “biểu ca”.
Tạ Thanh Lâm thông minh hiếu học, văn võ song toàn, chỉ có một điều không như ý – năm mười lăm tuổi, hắn gặp phải một kẻ phiền phức.
Kẻ ấy cái gì cũng bắt chước hắn, nhưng lại ngốc nghếch vụng về, chỉ học được lớp vỏ ngoài, giả vờ tao nhã, ra vẻ phong lưu.
Đáng ghét hơn, mẫu thân lại đặc biệt yêu thương nàng ta, nuông chiều đến mức nàng ta tưởng mình là tiểu thư quan gia. Thậm chí còn mơ tưởng đến việc gả cho hắn, thật nực cười.
Hắn, Tạ Thanh Lâm, có cưới ai cũng không cưới một nữ nhân chỉ có chút nhan sắc, chẳng chút bản lĩnh như thế.
Sau này, hắn thi đỗ Trạng nguyên, nhưng kẻ phiền phức kia lại vì chút chuyện vặt mà cãi vã kịch liệt với một vị tiểu thư quan gia thực sự. Các học tử cùng trường che miệng cười, nói nàng ta là “thê đồng dưỡng*” của hắn.
*Thê đồng dưỡng: vợ nuôi từ nhỏ
Hắn lạnh mặt, buông lời nặng nề.
Lời ấy quá khắc nghiệt, khiến Thẩm Minh Châu đứng lặng một mình, thân thể run như sàng sảy, nhưng chẳng thốt nổi một câu phản bác.
Hóa ra biểu ca chán ghét nàng đến vậy.
Biểu di mẫu đối tốt với nàng, nhưng trong lòng vẫn lo cho tiền đồ của nhi thử, từng nói nếu nàng muốn, sau khi biểu ca thành thân, có thể nạp nàng làm thiếp.
Quả là kẻ phiền phức. Tạ Thanh Lâm bận rộn công vụ đến chết, nhưng mỗi khi tỉnh mộng, luôn nhớ lại đôi mắt không thể tin nổi của Thẩm Minh Châu.
Đôi mắt ấy ngấn lệ, nhưng quật cường không để rơi, cả người như vỡ vụn, nhưng vẫn gượng gạo chống đỡ, không chịu gục ngã.
Sau đó, kẻ phiền phức ấy thu dọn đồ đạc mang theo khi đến, không lấy một thứ gì của nhà họ Tạ – kể cả chiếc vòng ngọc mà hắn mua cho mẫu thân nhưng nhỏ quá, bất đắc dĩ đưa cho nàng.
Quả thật vòng nhỏ, khi nàng đeo còn bé, lúc tháo ra, chỉ có thể đập vỡ, dùng khăn gói lại, không để sót mảnh nào, trả hết cho hắn.
Rồi sau đó, Thẩm Minh Châu phải xuất giá.
Người được cả kinh thành ca tụng, quân tử đoan phương như ngọc, Trạng nguyên được Thánh thượng ngự bút điểm danh, công tử thế gia họ Tạ, Tạ Thanh Lâm, lại vào đêm trước ngày nàng xuất giá, bất chấp tiền đồ, không màng quy củ, chỉ cầu nàng đừng gả đi.
#Ta cưới ai cũng không cưới nàng#
#Ta gả cho ai, cũng không phải hắn#
Giải thích cụm từ “Đâm tường nam”:
* Nghĩa đen: Đâm đầu vào bức tường phía nam, ám chỉ hành động cố chấp, bướng bỉnh lao vào một việc dù biết là vô vọng.
*Nghĩa bóng: Thành ngữ này nghĩa là “không chịu từ bỏ cho đến khi đâm đầu vào ngõ cụt”, chỉ sự kiên trì đến mức cố chấp, không chịu quay đầu dù gặp thất bại. Nó thường mang sắc thái phê phán (cố chấp ngu ngốc) hoặc cảm thông (kiên trì dù đau khổ), tùy thuộc vào ngữ cảnh.
Trong tiểu thuyết ngôn tình, thành ngữ này có thể ám chỉ:
Tình yêu cố chấp: Nhân vật chính (thường là nữ) yêu đơn phương, kiên trì theo đuổi một người dù biết không có kết quả, tương tự Thẩm Minh Châu
Hối hận muộn màng: Nhân vật nam chính nhận ra sai lầm khi đã đẩy người mình yêu vào ngõ cụt, dẫn đến drama ngược tâm.
Các Chương Mới
Danh Sách Chương
- Chương 1: "Là lỗi của ta, sau này sẽ không tái phạm."
- Chương 2: Cưới vợ phải cưới người hiền đức
- Chương 3: “Nhưng huynh ấy không thích Minh Châu, cũng không có gì sai.”
- Chương 4: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa
- Chương 5: Hắn bị ánh nắng trước mặt làm lung lay, không dám nhìn thẳng.
- Chương 6: “Cảm tạ Giang biểu huynh.”
- Chương 7: Thật sự hết thuốc chữa
- Chương 8: Có lẽ đối phương chỉ hành xử theo lễ quân tử
- Chương 9: “Đó là muội muội của ta, đương nhiên phải lo lắng.”
- Chương 10: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
- Chương 11: Tìm hắn, Tạ Thanh Lâm, chẳng phải đơn giản hơn sao?
- Chương 12: Hóa ra, biểu huynh đã có người trong lòng.
- Chương 13: Hắn từng nói mình tuyệt đối sẽ không cưới Thẩm Minh Châu.
- Chương 14: “Biểu huynh, những gì huynh dạy, ta đều ghi nhớ trong lòng.”
- Chương 15: “Cũng không biết bên Giang Nam hiện giờ thế nào.”
- Chương 16: “Ngươi muốn gặp Giang Thiếu An đến vậy sao?”
- Chương 17: “Không phải không thích, trà này cũng không tệ.”
- Chương 18: “Huynh trưởng trước đây từng khuyên ta uống thuốc thế nào"
- Chương 19: “Không, hắn không chấp nhận.”
- Chương 20: “Trời sắp tối rồi, huynh trưởng, ta về trước đây.”
- Chương 21: Trừ phi Tạ Thanh Lâm chết, nếu không thì đừng hòng!
- Chương 22: Đã sớm quyết định thế thì nên làm gì đó rồi
- Chương 23: “Dùng đức báo oán, vậy thì lấy gì để báo đức?”
- Chương 24: Từ kinh thành đến Giang Nam, đường sá xa xôi
- Chương 25: Mùa đông ở kinh thành năm nay quá lạnh, hắn cần đến Giang Nam gặp một người
- Chương 26: “Minh Châu, là ta đến muộn.”
- Chương 27: “Là nghĩa huynh của Thẩm Minh Châu.”
- Chương 28: “Huynh trưởng đến đây có việc gì không?”
- Chương 29: Cùng nàng uống chung một chén trà
- Chương 30: Triệu Ôn chắc chắn sẽ đến nhà họ Thẩm cầu hôn
- Chương 31: “Ta thích muội, Minh Châu.”
- Chương 32: “Huynh trưởng của ta muốn cưới một nữ tử phong nhã mà lại có chủ kiến.”
- Chương 33: “Triệu công tử là thật lòng sao?”
- Chương 34: Dù sao hắn cũng say rồi, sẽ không biết gì đâu.
- Chương 35: Dù nàng không còn thích người này nữa.
- Chương 36: “Ơ? Sao lại xấu hổ rồi?”
- Chương 37: Thật là một mũi tên trúng ba con chim, không hổ là Tạ Thanh Lâm.
- Chương 38: Bảo vệ muội muội của hắn
- Chương 39: Nghĩa muội?! Nghĩa muội của công chúa đương triều!
- Chương 40: “Minh Châu huyện chủ, thần xin mời người đến dịch trạm”
- Chương 41: “Chuyện này để ta làm giúp muội.”
- Chương 42: Tạ Thanh Lâm mỉm cười: “Quả thật, ta cũng hơi mệt.”
- Chương 43: Nàng cũng lo lắng, sẽ lại bị bỏ rơi.
- Chương 44: Hắn vươn tay về phía nàng. “Đi, ta đưa muội đi.”
- Chương 45: “Mì do Tạ đại trạng nguyên lang tự tay làm, huynh xem, đã nở hết rồi.”
- Chương 46: Minh Châu, muội phải đi ngay!
- Chương 47: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
- Chương 48: “Tạ Thanh Lâm, ta khó chịu!”
- Chương 49: “Minh Châu, muội phải chịu trách nhiệm với ta.”
- Chương 50: "Như có ma quỷ xui khiến, nàng nhìn vào gương mặt hắn, khẽ gật đầu."