Chưa bao giờ được ai ôm trong lòng, cưỡi ngựa phi nước đại trong làn tuyết bay, Thẩm Minh Châu khó khăn thò đầu ra từ chiếc áo choàng được quấn quá kín.
Nhìn ra xa, cảnh đường phố đều bao phủ trong một tầng sương mù buổi sớm, xen lẫn khói bếp từ vài hộ dân, lan tỏa đến tận chân trời xa xăm, nàng chẳng thể thấy được điểm cuối.
"Cẩn thận kẻo bị lạnh," giữa tiếng vó ngựa, một đôi tay ôm chặt lấy nàng,.
Tạ Thanh Lâm cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn tò mò ngó nghiêng trong lòng mình, giúp nàng kéo chặt áo choàng.
"Muội đã không còn là trẻ con nữa," lẩm bẩm một câu, Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy người này quản nàng quá nhiều.
Hắn dựa gần như vậy, nàng mơ hồ ngửi thấy mùi tuyết tùng thanh mát nhàn nhạt. Cả người nàng chợt cứng đờ, vừa rồi vì quá vội vàng nên chưa kịp phản ứng. Lúc này yên tĩnh lại, nàng mới nghe thấy thanh âm leng keng từ thanh kiếm đeo bên hông hắn vang lên bên tai, như thể ngày trước ở Tạ Hầu phủ, khi trời vừa tờ mờ sáng, hắn vung kiếm tạo một đường kiếm hoa gọn gàng, rồi mỉm cười với nàng đang ngồi nhìn bên cạnh, sau đó tùy ý ném kiếm, để nó trở về vỏ.
Ánh mắt Thẩm Minh Châu khẽ động, trước đây nàng chưa từng nghĩ vì sao mình lại thích người này, chỉ mù quáng lao vào, đến khi rút lui thì lại chẳng nhớ nổi nguyên do.
Khoảnh khắc lại bị mùi tuyết tùng quen thuộc bao bọc, Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy lồng ngực rắn chắc của người phía sau hơi làm nàng khó chịu, bất giác nàng ngọ nguậy không thoải mái, lại lẩm bẩm một câu.
"Đừng dựa gần thế, chật chội lắm."
Tạ Thanh Lâm siết chặt dây cương, giữa tiếng gió nghe được lời phàn nàn của người trong lòng, khẽ cười trầm, sự rung động nơi lồng ngực khiến Thẩm Minh Châu hơi bực mình, nàng nghiêng người về phía trước.
Người có chút xấu xa kia khẽ thúc vào bụng ngựa, vốn hắn định đi chậm để thời gian này kéo dài hơn, nhưng nếu khiến cô nương này hoảng hốt mà chủ động ôm lấy mình, cũng là một lựa chọn không tồi.
Đến tửu lâu đã hẹn trước, Thẩm Minh Châu nhìn sắc trời, hóa ra đến sớm hơn rất nhiều, không khỏi trách móc nhìn người vừa phi ngựa nhanh như bay bên cạnh.
Tạ Thanh Lâm sờ sờ mũi, nghĩ một lát rồi nói: "Hay là khi nào muội rảnh, ta dạy muội cưỡi ngựa nhé?"
Ánh mắt Thẩm Minh Châu khựng lại trên những bông tuyết chưa kịp phủi đi trên mặt hắn, nàng quay mặt đi, mím môi nhưng cũng không nói là không được.
Thấy nàng không nói thêm, Tạ Thanh Lâm nói với tiểu nhị tửu lâu đang nhiệt tình)đứng chờ bên cạnh:
"Mang lên một bình trà hoa nóng, thêm vài món điểm tâm ngọt." T
hấy Thẩm Minh Châu tò mò nhìn qua, hắn ôn hòa nói:
"Ăn chút đồ ngọt sẽ ấm người hơn." Tạ Thanh Lâm không thích ăn ngọt, nhưng Thẩm Minh Châu thì thích.
Mấy ngày đến tiệm của nàng, mười lần thì chín lần nàng uống trà hoa, nếu hắn còn không biết sở thích của nàng, thì thực sự không xứng ngồi bên cạnh nàng nữa.
Lời này cũng có lý, khi trà được mang lên, Thẩm Minh Châu nhìn qua làn hơi nước nóng hổi, thấy người bên cạnh cũng uống trà hoa như mình, bất giác có chút ngỡ ngàng.
Tạ Thanh Lâm nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, biết là thương nhân nàng hẹn gặp đã đến, mình ở đây không tiện, liền đứng dậy nói với Thẩm Minh Châu:
"Muội xong việc thì gọi ta một tiếng, ta đưa muội về."
Nghĩ rằng sẽ mất nhiều thời gian, Thẩm Minh Châu lo sẽ làm lỡ việc của hắn, "Hay là huynh về trước, lát nữa muội gọi người tìm một cỗ xe ngựa là được."
Nhưng Tạ Thanh Lâm dường như không nghe thấy, thần sắc như thường, vẫn ôn hòa nói: "Đừng quên gọi ta là được."
Thẩm Minh Châu nhìn bóng lưng hắn xoay người rời đi, nhất thời ngẩn ra, không biết phải làm sao, nhưng lại cảm thấy có người chờ mình ở nơi không xa, khiến lòng nàng sinh ra chút ấm áp.
Thực ra nàng cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tạ Thanh Lâm. Người từng lạnh lùng kiêu ngạo trong ký ức giờ đã dần mờ nhạt, thay vào đó là sự ôn hòa xen lẫn chút nhiệt tình, thực sự khác xa ngày trước. Nhưng trong lòng Thẩm Minh Châu vẫn không thể vượt qua rào cản ấy, nàng không rõ vì sao, như cách nàng từng không hiểu vì sao mình lại mù quáng yêu hắn. Giờ đây, nàng cũng không hiểu vì sao lại sợ hắn đến quá gần mình.
Dù thế nào, nàng phải đối diện với một sự thật: có lẽ Tạ Thanh Lâm thực sự như hắn nói, đã thích nàng, Thẩm Minh Châu.
Tiếng bước chân bên ngoài dần đến gần, là các lão thuyền trưởng đã hẹn trước, bất chấp tuyết rơi đến đây. Thẩm Minh Châu đặt chén trà xuống, lúc này mới hiểu vì sao Tạ Thanh Lâm vội vàng rời đi. Hắn không muốn làm phiền nàng, khiến lòng nàng không khỏi ấm lên.
Khi bàn bạc về hợp tác, vì lợi ích đôi bên, các lão thuyền trưởng đều vui vẻ làm ăn với vị Minh Châu huyện chủ mới được sắc phong này. Dù sao, khi bạc được chia hợp lý, lại có chút liên hệ với hoàng thân quốc thích, việc qua lại với nha môn cũng thuận lợi hơn.
Thẩm Minh Châu lấy ra khế ước đã chuẩn bị sẵn, mọi người hào hứng ký tên mình, ai nấy đều cảm thấy vô cùng hài lòng. Nghĩ đến mùa xuân sang năm, nàng có thể mở rộng tiệm ra những nơi xa hơn, điều mà trước đây Thẩm Minh Châu chưa từng dám mơ tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!