Lấy được hôn thư, Thẩm Minh Châu cảm thấy như trút được gánh nặng.
Nàng đem hôn thư kia cẩn thận tính cả phần trong tay sinh phụ* cùng nhau đụng vào trong hộp cẩn thận cất kỹ. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng vẫn hy vọng có thể lấy lại được tín vật đính hôn.
*Sinh phụ: cha ruột
Nhưng Thẩm Minh Châu cũng biết, việc này thực sự hơi làm khó Tạ Thanh Lâm.
Mấy ngày nay, nàng bận rộn ở bến cảng, chọn địa điểm cho mặt bằng mới, lo sắp xếp hàng hóa và chuyển hàng.
May có Triệu Ôn giúp đỡ. Dù trước đây hắn ta chưa từng quản lý tiệm trang sức, nhưng đã từng đặt hàng ở các bến cảng đường thủy và đường bộ, giao thiệp với người qua lại, khiến Thẩm Minh Châu học được không ít.
Qua lại nhiều lần, hai người gần như ngày nào cũng trò chuyện một lúc.
Thậm chí khi Thẩm Minh Châu đến kiểm tra tiệm của mình, Triệu Ôn cũng nhiệt tình tháp tùng.
Những người xung quanh không mù, việc thiếu chưởng quầy nhà họ Triệu muốn chiếm được trái tim mỹ nhân Thẩm cô nương gần như là chuyện chắc chắn.
Né tránh không phải tính cách của Thẩm Minh Châu, nàng vẫn làm gì thì làm, thoải mái tiếp tục điều hành tiệm.
Nhưng trong lòng, nàng vẫn chưa nói với Triệu Ôn về việc đã hủy hôn. Dù hắn ta nói năng chân thành, nhưng chủ động tiết lộ chuyện này khiến nàng cảm thấy không ổn.
Thẩm Minh Châu không rõ không ổn ở đâu, chỉ tiếp tục quản lý tiệm như thường. Mấy chi nhánh mới đã chuẩn bị xong, mấy ngày nay nàng bận chọn chưởng quầy.
Nhưng xem qua vài người được tiến cử, nàng luôn cảm thấy không phù hợp với ý mình. Đến chiều, khi đến bến cảng chốt tiền hàng, Thẩm Minh Châu mới hiểu ra vấn đề.
Một thuyền trưởng do Triệu Ôn giới thiệu, thấy nàng đến một mình, liên tục nhìn ra sau lưng nàng, chậm chạp không chịu giao hàng.
Mai Nương đi theo Thẩm Minh Châu nhận ra mối quan hệ này, lộ vẻ lo lắng. Hiện giờ chỉ là công tử nhà họ Triệu và Thẩm cô nương có chút tình ý, nhưng việc kinh doanh tiệm do Thẩm cô nương một tay gây dựng đã khiến người ta nghĩ sau này sẽ dựa vào nhà họ Triệu.
Hành động của thuyền trưởng khiến Mai Nương nhận ra manh mối. Nàng lo hơn là, nếu Thẩm cô nương thật sự thành thân với công tử họ Triệu, liệu Vân Tưởng Các có còn do nàng quản lý?
Hay sẽ trực tiếp thay bằng người của nhà họ Triệu?
Hoặc sau này Thẩm cô nương chỉ ở hậu viện, bỏ hết tài năng để làm một hiền thê lương mẫu?
Dù sao cũng từng xuất giá, Mai Nương hiểu sự bất đắc dĩ của nữ tử sau khi thành thân. Nàng suy nghĩ muốn tìm cơ hội nói với Thẩm Minh Châu.
Nhưng Mai Nương nhận ra, lẽ nào Thẩm Minh Châu không thấy?
Thấy vẻ nghi hoặc của thuyền trưởng, nàng lấy khế ước đã lập từ người mình đưa cho Mai Nương cầm qua.
"Ngày trước ký khế ước với các người là Thẩm Minh Châu ta, hôm nay đến nhận và kiểm hàng đương nhiên cũng là ta."
Thuyền trưởng thấy thái độ của Thẩm Minh Châu, dù trong lòng còn không phục, chỉ đành cười theo nàng kiểm hàng.
Thẩm Minh Châu kiểm từng món, thấy vài lô hàng đặt trước có vẻ bị ngấm nước, nàng chỉ vào đó hỏi: "Chỗ này sao thế?"
Lão thuyền trưởng định lấp l**m, không ngờ vị khách này mắt nhìn sắc sảo. Hắn cười, nhưng miệng không nói được gì hay: "Trước đây giao dịch với Triệu đông gia, mấy thứ này đều tính vào hao hụt. Dù sao đi đường thủy, khó tránh khỏi sơ suất."
Nghe lời này, ánh mắt Thẩm Minh Châu sắc lạnh. Nàng không vội, nhẹ nhàng vuốt vài lần vải, bất ngờ mỉm cười.
"Triệu đông gia? Ngươi biết ta họ gì không?"
"Trong khế ước chúng ta ký, viết rõ ràng, vải không được ngấm nước. Sao, hay là chúng ta tìm nơi nói lý lẽ xem, rốt cuộc có phải Thẩm Minh Châu ta kiếm chuyện không?"
Thấy cô nương nhà mình không chút kiêng dè công tử họ Triệu, Mai Nương vừa vui vừa lo. Nàng biết điều này tốt cho việc kinh doanh sau này, nhưng không khỏi nghĩ, công tử họ Triệu là lang quân tốt, cô nương làm mất mặt hắn ta, sau này gặp nhau sẽ thế nào?
Sau chuyện này, Thẩm Minh Châu làm gì cũng tự mình làm, khiến Triệu Ôn không hiểu nổi. Mấy ngày trước còn tốt, sao gần đây đột nhiên xa cách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!