Ngoại truyện: Thế giới tuyến IF (không có hệ thống) cùng xem nguyên tác
Dưới con mắt soi mói của bao người, Kinh Trập bước lên bậc thềm, sau một thoáng do dự, cậu nắm lấy tay Hách Liên Dung.
Cậu thề rằng ngay khoảnh khắc đó, cậu đã nghe thấy mấy tiếng hít hà đầy kinh ngạc.
Điều này khiến ngón tay vốn đã lạnh lẽo của Kinh Trập càng thêm cứng đờ. Ngay lúc cậu hơi rụt lại, thậm chí theo bản năng muốn rút tay về, Hách Liên Dung đã trở tay siết chặt lấy lòng bàn tay cậu, mạnh mẽ kéo người ngồi xuống bên cạnh mình.
Lần này, không gian tĩnh lặng như tờ.
Đây là một vị trí đòi mạng.
Bá quan văn võ đều đang cúi đầu đứng bên dưới, chỉ có mình cậu ngồi cùng Hoàng đế trên bậc thềm xem màn trời, quả thực chẳng khác nào một cái bia sống. Tự cổ chí kim, ai có thể ngồi cùng ghế với Hoàng đế?
Cậu không cho rằng chỉ dựa vào những hình ảnh xuất hiện trên trời kia mà bệ hạ thực sự nảy sinh tình ý gì với mình. Cùng lắm, cũng chỉ như hình ảnh lúc đầu của màn trời, nảy sinh chút hứng thú nhất thời mà thôi.
Bởi lẽ lúc này đây, Kinh Trập ngồi bên cạnh Hách Liên Dung đã tê rần cả da đầu, chỉ cảm thấy bản năng mách bảo nguy hiểm đang gào thét. Tựa như thời khắc nào cũng ngập tràn trong những cơn sóng dữ đáng sợ.
Nhưng Kinh Trập biết làm thế nào bây giờ?
Từ khi màn trời này xuất hiện, trong lòng cậu luôn có một loại dự cảm chẳng lành. Nó mang sức mạnh to lớn, có thể tô vẽ lại tất thảy những chuyện chưa từng xảy ra một cách sống động như thật đến thế.
Bất luận kẻ nào muốn che giấu bí mật của mình, đều đành bất lực. Đương nhiên, trong đó bao gồm cả những chuyện mà Kinh Trập đang cố gắng che giấu, chôn vùi.
Nhất là khi cậu trong màn trời đã bắt đầu can dự vào rất nhiều chuyện trong cung đình.
Đây chắc chắn không phải là chuyện mà một tiểu thái giám Bắc Phòng nên làm.
Sau khi Kinh Trập ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, bệ hạ cũng không bắt cậu làm gì, chỉ dùng ánh mắt đáng sợ khiến người ta rét run kia nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới từ từ nhìn lên bầu trời.
Nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng chẳng chậm, bọn họ đã xem suốt mấy canh giờ. Hiện tại đã là quá trưa, rất nhiều đại thần đang cố gượng gạo chống đỡ, nhưng bụng dạ đã bắt đầu đánh trống.
Màn trời này tuy chiếu theo sự thay đổi của thời gian, nhưng những sự kiện lại đứt quãng, nhảy cóc, không liền mạch.
Có lúc vừa chiếu cảnh Kinh Trập quét dọn ở Trữ Tú Cung, khoảnh khắc sau liền xuất hiện huyết sắc tại Thừa Hoan Cung.
[Ngón tay trắng lạnh của Cảnh Nguyên Đế chạm vào dây cung, biến cái bia ngắm sống sờ sờ đối diện thành một người máu. Tiếng máu nhỏ giọt tí tách kia lại giống như tiếng quỷ gõ chiêng, khiến cung nhân của Thừa Hoan Cung sợ đến trắng bệch cả mặt.
Còn vị Từ tần kia, lại càng mềm nhũn ngã xuống đất, một câu cũng không thốt nên lời.
Đợi đến khi Hoàng đế hết hứng thú, tiện tay ném cây cung đi, rời khỏi đó, Thừa Hoan Cung tĩnh mịch mới vang lên tiếng khóc thét run rẩy của Từ tần.
Tiếng khóc ấy lan đến Thọ Khang Cung, khiến Thái hậu vừa mừng vừa sợ.
Sợ vì Cảnh Nguyên Đế lại không kiêng nể gì đến thế, mừng vì một quân vương tàn bạo nhường này đã mất hết lòng người. Ha ha, bà ta chưa bao giờ ngại để thanh danh của Hoàng đế trở nên khó nghe hơn nữa.
Từ tần cũng là một kẻ ngu xuẩn, chẳng qua chỉ là chuyện của Diêu tài nhân và Bắc Phòng, bảo ả ta đi xử lý hậu quả, vậy mà ngay cả việc cỏn con này cũng làm không xong, ngược lại còn rước lấy sự chú ý của Hoàng đế.
Xem ra vị Hoàng đế kia, cũng chẳng phải là hoàn toàn không nhớ nhung gì đến mẫu hậu của hắn đâu nhỉ.
Hôm sau, Thái hậu bệnh nặng, triệu Thụy Vương vào cung.]
Trong Thừa Hoan Cung, Từ tần khi nhìn thấy cảnh máu me khắp nơi kia thì chỉ hận không thể ngất đi. Trong lòng nàng ta hoảng sợ tột độ, căn bản không dám lưu lại nơi này nữa, vội vàng sai người chuẩn bị, cấp tốc đi về phía Thọ Khang Cung.
Chỉ là đến Thọ Khang Cung, Thái hậu lại chẳng còn tâm trạng gặp nàng ta.
Sân sau của Thọ Khang Cung đang bày biện đủ thứ tinh xảo, để Thái hậu có thể thoải mái ngồi xem biến hóa trên trời.
Nhưng khi Mẫn Điệu không thể thuận lợi đưa Kinh Trập về, sắc mặt Thái hậu đã chẳng mấy tốt đẹp, huống hồ màn trời này lại còn phát ra những hình ảnh hoang đường đến thế!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!