Tác giả: Lục Trúc Thanh Thanh

full
Trấn Quốc Tướng quân hôn mê đã nửa năm, ta được gả cho hắn để xung hỉ. Chăm sóc Tướng quân không hề phiền lòng, thậm chí ta còn hy vọng hắn vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Cuối cùng Tướng quân vẫn tỉnh, hắn cười nhạt nói: “Nàng biết tại sao ta tỉnh lại được không?” “Tại vì nàng suốt ngày nói xấu người khác, đánh bàn tính âm mưu hại người ồn tới mức làm ta bừng tỉnh.”

full
Ba năm đại hạn, nhân gian chìm trong khổ ải triền miên. Phụ thân vì một bao lương thực, đành đem ta bán cho nhà họ Cố làm dâu. Nhưng nhà họ Cố có đến ba huynh đệ, họ đều đã đến tuổi thành thân. Rốt cuộc, ta phải gả cho ai đây? Mẹ chồng và cha chồng không khỏi lo lắng. Còn ta, nhìn ba huynh đệ ấy đứng ngoài cửa phòng mình, lòng cũng ngổn ngang trăm mối.

full
Trước lúc từ giã cõi đời, ta đã thiêu chết phu quân. Nhưng không ngờ, chúng ta cùng tái sinh. Gặp lại nhau, hắn liền đối xử lạnh nhạt với ta, lập tức bám lấy người khác. Hắn nói: “Không có ngươi, đời này ta sẽ sống tốt hơn, leo cao hơn.” Nhưng sau đó, hắn lại quay về van xin ta, nói rằng không thể thiếu ta.

full
(Văn án) Phu nhân muốn chọn vợ cho đại công tử, các tiểu thư trong kinh thành đều háo hức. Ta đang nướng con cá vừa bắt được, hương thơm lan tỏa khắp nơi, Đoạn mama nhìn ta mà thở dài: "Trong phủ một khi có nữ chủ nhân, ngươi sẽ không còn ngày tốt đẹp nữa, vậy mà còn tâm trí ăn cá à." Ta ngậm đuôi cá, hớn hở nhìn Đoạn mama: "Đã chọn tiểu thư nhà nào rồi? Ta có thể cầu xin nàng mở lòng từ bi thả ta đi không?" Đoạn mama chỉ vào bụng ta đang nhô cao, nói ta đang mơ mộng hão huyền. Ta nghĩ, mộng...

full
Ngày ta cập kê, tuyết rơi rất lớn, hắn nói muốn từ hôn. Sau này, hắn quỳ trước mặt ta, cầu xin ta tha thứ. Họ đuổi ta ra khỏi nhà. Sau này, ta tự tay đưa họ đi đày.

full
Ta và tỷ tỷ xuất giá cùng ngày. Nhưng người vén khăn voan của ta, lại là tỷ phu. Lúc ấy, ta mới hay, tỷ tỷ và người trong lòng ta đã âm thầm tư thông, tráo đổi kiệu hoa. Tỷ phu mù lòa, thân thể yếu nhược, tính tình lại nhu hòa. Hắn khẽ khàng nói với ta: "Đừng sợ, ta chẳng sống được bao lâu nữa, nàng nhẫn nhịn thêm chút là được." Về sau, ta mới biết, người mà hắn nói “không sống được bao lâu nữa” chính là tỷ tỷ và người trong lòng ta.

full
Cha ta vì muốn củng cố sủng ái, bèn quyết định đưa một nữ nhi vào cung. Nhưng các tỷ tỷ đều không muốn tiến cung, khóc trời gào đất, tìm chết tìm sống. Ta yếu ớt giơ tay lên: "Phụ thân, con nguyện tiến cung." Thế là, năm ta bảy tuổi, ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ, bị khiêng vào hoàng cung.

full
Tỉnh lại sau khi trọng sinh, ta đang quỳ bên chân Tiêu Nhung. Xung quanh, mọi người đều cười nhạo ta ầm ĩ. Kiếp trước, để ngăn cản Tiêu Nhung đính thân, ta đã liều mạng đâm đầu vào tượng sư đá trước cửa nhà hắn. Ta không c.h.ế.t, nhưng lại bị liệt suốt bảy năm. Bảy năm ấy, Tiêu Nhung thành thân, sinh tử, công danh rạng rỡ. Mà ta, vì toàn thân lở loét, cuối cùng đau đớn mà c.h.ế.t. Sống lại một lần nữa, ta quyết định buông bỏ Tiêu Nhung, cũng buông tha chính mình.

full
Ta là một kẻ thế thân. Ca ca của ta vốn là người nhàn nhã, chẳng chịu làm gì, chỉ lo trốn tránh trách nhiệm. Ngày lẻ thì huynh ấy thượng triều, ngày chẵn liền đến lượt ta thay huynh ấy gánh vác. Ngày mùng bảy tháng ba, ca ca khóc lóc trở về, nói rằng huynh ấy bị Hoàng Đế cợt nhả. Ngày mùng chín tháng ba, huynh ấy lại khóc lóc trở về, nói rằng huynh ấy bị Thủ Phụ cợt nhả. Về sau, ca ca hoàn toàn phó mặc tất cả, chẳng buồn quan tâm thêm điều gì nữa. ...

full
"Thôi vậy, để ta gả." Thánh thượng muốn chỉ hôn cho Cửu hoàng tử, kẻ đã gần đất xa trời. Các tỷ muội trong nhà đều không muốn, sợ hãi khóc lóc thê lương. Còn ta lại cười — Trên đời này, còn chuyện gì thoải mái hơn việc bản thân vừa giàu có, vừa có địa vị mà lại chẳng cần phu quân chứ? Nhưng sau khi gả đi, ta đã cắt đến mấy chục bộ tang phục, vậy mà Cửu hoàng tử vẫn chưa chịu chết. Lại còn mỗi đêm đều mời ta chung giường. Hắn bảo: "Phu nhân, ngủ một mình thật lạnh lẽo."

full
Tên truyện: Cuộc Hôn Nhân Sai Lầm Tác giả: Lục Trúc Thanh Thanh Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Ngọt , Sủng, Dưỡng thê, Gả thay, Nữ cường, Trả thù Độ dài: 18 chương + 1 ngoại truyện Tình trạng: Full Chuyển ngữ: Thu Vũ Miên Miên Giới thiệu: Ngày ta và tỷ tỷ cùng lên kiệu hoa. Nhưng người vén khăn voan cho ta, lại chính là tỷ phu của ta. Thì ra, tỷ tỷ và người ta yêu thương đã ngấm ngầm tráo đổi kiệu hoa. Tỷ phu của ta ốm yếu, đôi mắt mù lòa, tính tình nhu nhược. Hắn nhẹ nhàng an ủi ta: "Nàng...

full
Phụ thân ta là gian thần. Kẻ tịch thu nhà ta lại chính là vị hôn phu của ta. Khi hắn đeo xiềng xích vào cổ ta, ánh mắt dịu dàng còn hơn cả ngày nào hắn đeo vòng hoa lên tóc ta. Ngày phụ thân bị xử trảm, ta vẫn điềm tĩnh bắt chấy cho mẫu thân. Ta nói: "Nếu có lửa, ta có thể rang chấy, thêm một bình rượu nhâm nhi nữa." Không ngờ, câu nói ấy lại chọc cười vị thiếu tướng quân bị treo trên giá treo thịt người bên cạnh. Có gì buồn cười sao?

full
"Thôi được, ta gả." Thánh thượng muốn ban hôn cho Cửu hoàng tử đang hấp hối. Tỷ muội trong nhà không ai muốn gả, ai nấy đều sợ hãi khóc lóc thảm thiết. Ta lại mỉm cười -- Trên đời này còn có chuyện gì so với việc bản thân có tiền, có địa vị, lại không có phu quân, tự do tự tại hơn kia chứ? Nhưng mà, sau khi gả đi, ta đã may sẵn mấy chục bộ thọ y, Cửu hoàng tử lại sống dai như đỉa đói. Hắn còn mỗi đêm đều mời ta thị tẩm. Hắn nói: "Phu nhân, ngủ một mình lạnh lắm."