Chương 14: (Vô Đề)

Hắn nắm tay ta đặt lên tim mình.

"Còn nơi này, cũng nhờ nàng mà ấm áp."

Ta cúi đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta…

"Nhưng mà, người khác lấy vợ vì lý do nào?" Hắn cười hỏi.

"Khó mà nói, để ta hỏi người khác thử xem." Ta đáp.

Hắn bất ngờ nâng cằm ta, đặt lên môi ta một nụ hôn nhẹ, Có thật không?

Ta bật cười.

Hắn liền hôn sâu hơn, đến khi quay lại, chúng ta đã nằm xuống, hắn khẽ hỏi ta:

"Phu nhân, năm sau ta muốn có con."

"Tại sao lại là năm sau?"

"Ta sợ có con rồi, nàng càng không để ý đến ta nữa."

Ta cười nhẹ, véo hắn một cái.

"Ta có chuyện muốn hỏi chàng. Hôm đó Tống Tiêu Tiêu nói thấy ta đập lồng đèn ở chùa Pháp Hoa, rốt cuộc là chuyện gì?"

Triệu Hoài Cẩn ban đầu còn lấp liếm, nhưng khi tình cảm đang dâng trào, hắn đành phải thú nhận.

Hóa ra, hắn đã gặp ta hai lần và ấn tượng sâu sắc nhất là lần ta nổi giận với phương trượng vì ngọn đèn trường sinh của mẫu thân. Khi đó, hắn nghĩ nếu một ngày nào đó hắn c.h.ế. t đi, cũng mong sẽ có người thắp một ngọn đèn cho mình.

Sau đó, hắn tìm hiểu thân phận của ta, biết được hoàn cảnh của ta, nên không cầu thân trực tiếp mà thay vào đó là thỉnh cầu một cuộc hôn nhân ban chỉ nhằm trấn vận đen.

Hắn tính toán rất kỹ rằng ta sẽ muốn rời khỏi nhà và chủ động xin được gả cho hắn, đồng thời biết chắc rằng chỉ có như vậy, ta mới có thể dựa vào việc hôn sự mà mặc cả với phụ thân.

Quả nhiên, mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn.

Việc không viên phòng cũng là vì hắn nghĩ trong lòng ta không có hắn, tình cảm chưa đến mức ấy, nếu gượng ép sẽ làm ta tổn thương.

"Vương Gia nghĩ thật chu đáo."

Ta chỉ vào chiếc màn, nói đùa:

"Dù là cái màn cũng không thể so được với mớ tâm kế trong người ngài."

Triệu Hoài Cẩn khẽ cười, hôn nhẹ lên trán ta,

"Tùy nàng muốn nói sao cũng được. Chỉ cần có nàng, ta chẳng màng gì khác."

Ta cười nhẹ, hướng mắt nhìn về bóng ngọn nến xa xa. Thật may, ngày đó ta đã đứng ra trước mặt phụ thân, tự nguyện gả cho hắn.

Phần ngoại truyện của Triệu Hoài Cẩn

Ta là Triệu Hoài Cẩn, từ khi còn nhớ được mọi chuyện, ta đã là kẻ cô đơn.

Các huynh đệ khác đều có mẫu phi, có ngoại gia, chỉ mình ta là không.

Hôm ấy, ta bị Thập đệ đẩy xuống hồ sen. Ngày Đông giá rét, nước lạnh buốt, vì vậy mà ta bệnh suốt một thời gian dài.

Từ đó, ta trở nên yếu ớt, bệnh tật triền miên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!