Chương 20: (Vô Đề)

Hàn Tiêu làm theo, không mất mấy ngày đã gả hết mười một vị công chúa và quận chúa đã thành niên của Nam Tấn.

Nửa năm sau, quân chủ Bắc Tề gửi thư cho ta, nói muốn đến Sở quốc gặp ta.

Ta nói với hắn, giờ khởi hành đến đây vừa kịp tham dự sinh thần mười tuổi của thánh thượng chúng ta.

Qua sinh thần mà, đã đến thì phải mang quà mừng chứ.

Ba châu phía bắc của Sở quốc, làm quà mừng rất được lòng chúng ta.

Nhưng thư gửi đi, quân vương Bắc Tề không hồi âm, hiển nhiên là không muốn trả lại cho chúng ta rồi.

Trên triều, vì chuyện này chia làm hai phe, một phe nói đợi thêm, thế nước của Sở quốc vừa có khởi sắc, không nên gây chiến.

Phe còn lại thì chủ chiến, chúng ta hiện tại có năng lực, cướp về là xong.

Ta đồng ý với phe thứ nhất, việc này tạm dừng.

Cuối năm đó, một nhóm tàn binh Bắc Tề quấy rối Sở quốc, đây là lần đầu tiên sau mười năm tân quân đăng cơ, hai nước Sở

- Tề xảy ra chiến sự.

Lần này, ta chủ chiến.

"Bên kia là tàn binh mục dân, chúng ta xuất nhiều người như vậy, có phải không thích hợp lắm không?"

"Đúng vậy, đây chẳng khác nào chúng ta khiêu khích gây chiến, không chiếm lý."

Trên triều, không ít quan viên do dự.

"Đúng vậy. Nếu Nam Tấn cũng nhân cơ hội này xâm phạm chúng ta, chúng ta chẳng phải bụng lưng đều thọ địch, chi bằng nhịn một chút?"

Ta cúi đầu hỏi thánh thượng: Ngươi thấy sao?

Đánh! Thánh thượng nắm chặt nắm tay nhỏ.

Ta cười, nói với mọi người:

"Chúng ta nghe theo thánh thượng."

Trận này, Sở quốc đại thắng!

Đối phương tàn binh không đến ba ngàn, chúng ta xuất binh ba vạn, binh mã đánh thẳng đến ngoài hoàng thành Bắc Tề, đóng quân ba ngày mới rút lui.

Trận này, trong nước Bắc Tề cực kỳ hoảng sợ, bọn họ không biết mười năm nay, Sở quốc đã không còn là Sở quốc yếu đuối trước kia nữa.

Cục diện ba nước đã sớm đảo lộn.

Tân Thái năm thứ năm, quân chủ Bắc Tề nuốt lời không đến, nhưng mang quà sinh thần đến cho ta.

Ngay ngày sinh thần của ta, hắn sai sứ thần trả lại ba châu đã cắt cho Sở quốc.

Đồng thời chúc ta vạn phúc trường an.

Ta ôm công văn, một mình đến hoàng lăng, ngồi xếp bằng ngoài cửa, đọc từng bức thư cho tiên đế nghe.

"Ngài muốn làm, ta làm được rồi."

"Năm đó chúng ta nhàn đàm, nói có một ngày sẽ khiến bọn chúng quỳ xuống, nạp cống cho chúng ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!