Chương 24: (Vô Đề)

Ngoại truyện của Triệu Hoài Cẩn

Ta là Triệu Hoài Cẩn, ngay từ khi có ký ức, ta đã là một đứa trẻ mồ côi.

Những người huynh đệ khác đều có mẫu phi, có nhà ngoại, duy nhất chỉ có mình ta không có.

Hôm đó ta bị Thập đệ đẩy xuống ao sen, giữa mùa đông giá rét, nước lạnh thấu xương, ta vì thế mà ốm rất lâu.

Từ đó về sau, ta trở nên yếu ớt nhiều bệnh.

Nhưng ta lại nhờ vậy mà thoát nạn.

Ta vừa thất sủng lại yếu ớt, ngoài việc các hoàng huynh không thân thiết với ta ra, thì không có ai muốn g i ế t ta nữa.

Theo thời gian, ta dần dần trưởng thành, cũng hiểu biết nhiều hơn.

Ta bái sư học võ nghệ, cưỡi ngựa b.ắ. n cung.

Ta hiểu rằng sinh ra trong hoàng gia, muốn thật sự sống một cuộc sống đầy tự trọng. Chỉ có thể ngồi lên ngôi vị kia.

Vì vậy, lúc mười mấy tuổi, ta đã bắt đầu lên kế hoạch.

Ta không vội vàng, Phụ hoàng còn trẻ, các hoàng huynh đều còn sống, nếu như ta ra tay, nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Thời gian còn dài, lúc rảnh rỗi ta thường hay tham gia yến tiệc.

Hôm đó chúng ta đến Khương phủ, ở hậu viện, mọi người đang trò chuyện, ta nhìn thấy một nữ tử đứng nói chuyện với Tống Nguyên dưới gốc cây.

Rõ ràng nàng ấy cười rất thân thiết, rõ ràng bọn họ nên có tình cảm với nhau, nhưng ta lại nhìn thấy sự lạnh lùng trong nụ cười và ánh mắt của nàng ấy.

Rất lạnh lùng.

Giống như đang đứng từ trên cao nhìn xuống, tất cả hành động và nụ cười, đều là những việc nên làm, xa cách nhưng lại rất đúng mực.

Ta cảm thấy thú vị, bởi vì ta cũng là người như vậy.

Nhưng không lâu sau, ta lại gặp được nàng ấy một lần nữa. Hôm đó nàng ấy đang mắng chửi phương trượng, hai mắt đỏ hoe, không kiêng nể gì cả.

Nàng ấy đang tức giận.

Ta tò mò, rốt cuộc là ai, có thể khiến cho một người như vậy mất đi lý trí, loạn choạng tâm trí.

Sau đó ta mới biết được, nàng ấy là vì mẫu thân của mình.

Ta nghĩ, một nữ tử như vậy, rất thích hợp làm Vương phi của ta, vừa có thể lạnh lùng sống hòa thuận với nhau, lại vừa có nguyên tắc.

Sau khi điều tra thân thế của nàng ấy, ta không hề trực tiếp đến cầu hôn.

Nàng ấy nhẫn nhục sống ở Khương phủ mười bảy năm, có lẽ nàng ấy đang chờ đợi điều gì đó. Cho nên ta phải cho nàng ấy một con bài nặng ký để thương lượng điều kiện với người nhà.

Vì vậy, ta nói với Phụ hoàng, Khương phủ là nhà có phúc, có thể ban hôn cho tiểu thư nhà họ Khương làm thê tử ta hay không, để ta cũng được hưởng một chút phúc khí.

Sau khi khẩu dụ được ban xuống, Khương phủ liền nổi sóng.

Sự việc diễn ra theo đúng như ta mong muốn.

Nàng ấy lấy việc được ban hôn làm điều kiện, lấy lại toàn bộ của hồi môn của mẫu thân.

Ngày thành hôn, ta rất muốn đến đón dâu, đáng tiếc ta không thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!