Chương 12: Phiên Ngoại Ninh Vương (Hoàn)

Ninh vương gật đầu:

"Vất vả cho ngươi rồi. Ngày khác ta mời ngươi uống trà."

Thần không dám.

Vương viện chính cười híp mắt, rời đi.

Ta ngả người ra ghế, nửa cười nửa không nhìn Ninh vương:

"Vương viện chính quả thật là người khéo léo."

"Là một vị thần y giỏi." Ninh vương quỳ xuống trước mặt ta, đặt tay lên bụng ta:

"Lời thần y, nàng nên nghe theo."

Ta búng nhẹ vào mặt hắn, trừng mắt với hắn.

Buổi tối, Lương phi gửi tới

"bí kíp sinh con trai", kèm theo cả đống quần áo cũ của Thất hoàng tử, bảo ta để dưới gối để sinh quý tử.

Ninh vương nhét tất cả vào rương.

"Đừng nghe bà ấy. Con trai không nghe lời mẹ, vẫn là con gái tốt, ngoan ngoãn hơn."

"Được, nếu không nghe lời mẹ, vậy thì sinh con gái." Hắn cười khẽ.

Phiên Ngoại Ninh Vương

Mẫu phi và hoàng hậu là đường tỷ muội.

Từ khi còn ở nhà mẹ đẻ, hai người đã không hòa hợp.

Sau khi vào Đông cung, bọn họ càng so đo từng chút một.

Nhưng trước kia, mẫu phi ta luôn là người thua cuộc—cho đến khi ta ra đời, bà mới có thể nở mày nở mặt.

Thuở nhỏ, để mẫu phi vui lòng, ta luôn cố gắng làm mọi việc giỏi hơn thái tử một bậc.

Nhưng lớn lên, ta dần hiểu ra, thái tử là thái tử.

Chỉ cần ta không dòm ngó ngôi vị, hòa thuận với hắn mới là thượng sách.

Về sau, ta thu lại ánh hào quang, không còn làm theo ý mẫu phi nữa.

Bà không vui, nhưng cũng chẳng thể làm gì ta.

Vài năm sau, bà thất vọng về ta, liền nghĩ cách sinh thêm thất đệ.

Từ khi có thất đệ, ta được tự do hơn rất nhiều.

Nhưng thái tử lại không muốn buông tha ta.

Hắn hạ độc ta.

Ta không trúng độc, nhưng lại thuận thế giả mù.

Thái tử quả nhiên không còn đề phòng ta nữa, ta cũng nhờ vậy mà có thể sống an nhàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!