Mẫu phi và Hoàng hậu là đường tỷ muội.
Từ khi hai người họ còn ở nhà nương gia thì đã không hợp nhau.
Sau khi gả vào phủ Thái tử, ngày nào hai người cũng so bì.
Nhưng trước đây mẫu thân luôn là người thua kém, mãi đến khi ta ra đời, bà ta mới được nở mày nở mặt.
Hồi nhỏ, vì muốn mẫu thân vui lòng, ta làm việc gì cũng muốn hơn Thái tử một bậc. Nhưng khi lớn lên ta mới hiểu, Thái tử chính là Thái tử, nếu ta không tham vọng ngôi báu, hòa thuận với hắn ta mới là điều đúng đắn.
Sau này ta đã biết cách kiềm chế, không nghe lời mẫu thân nữa.
Mẫu thân không vui, nhưng bà ta không làm gì được ta. Vài năm sau, bà ta thất vọng về ta, lại nghĩ cách sinh ra Thất đệ.
Sau khi Thất đệ ra đời, ta tự tại hơn rất nhiều, nhưng Thái tử lại không muốn buông tha cho ta. Hắn ta hạ độc ta. Tuy ta không trúng độc, nhưng cũng thuận thế giả vờ bị mù.
Thái tử quả nhiên yên phận, ta cũng được thanh tịnh.
Cuối năm đó, ta cùng bằng hữu đến Trạm Hà Nguyên dùng bữa, nghe thấy Thái tử đang nổi cơn thịnh nộ ở phòng bên cạnh, còn có tiếng nữ nhân vừa sợ hãi vừa tức giận mắng chửi. Ta vốn không muốn xen vào, nhưng cuối cùng vẫn hắt canh lên người mình rồi giả vờ đi ngang qua phòng đó.
Tiểu cô nương kia mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp động lòng người, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường đối mặt với Thái tử.
Ta giúp nàng ấy giải vây, ngồi trong xe nhìn nàng ấy vội vã lên kiệu rồi mới rời đi.
Lập Nhân nói, đó là Nhị tiểu thư của Khương phủ.
Hai nàng tiểu thư Khương phủ rất nổi tiếng ở kinh thành. Tỷ tỷ tính tình bộc trực, sôi nổi, thường xuyên ra ngoài tụ tập bằng hữu, còn muội muội thì trầm tĩnh, ít khi ra khỏi cửa.
Ban đầu ta cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng phụ hoàng lại không hỏi ý kiến ta mà ban hôn cho ta và đại tiểu thư Khương gia, còn Nhị tiểu thư thì được hứa gả cho tân khoa Trạng nguyên Mẫn Thời Dĩ.
Ta âm thầm điều tra, Nhị tiểu thư dường như có chút tình ý với Mẫn Thời Dĩ, nhưng Mẫn Thời Dĩ không phải là lương phối. Hắn ta tự xưng là tài tử phong lưu, ra ngoài ong bướm khắp nơi, nợ phong lưu đầy mình.
Với tính cách của Nhị tiểu thư, nếu gả cho hắn ta thì chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.
Ta cho rằng, Nhị tiểu thư gả cho ta thì thích hợp hơn.
Đúng lúc ta đang tính toán thì Khương Đại tiểu thư lại lén lút qua lại với Mẫn Thời Dĩ.
Vậy nên ta giúp Khương Đại tiểu thư một tay.
Nhưng ta vẫn không yên tâm, sợ Nhị tiểu thư quá thích Mẫn Thời Dĩ mà đau lòng buồn bã, sau này gả cho ta lại oán trách ta phá hỏng nhân duyên của nàng ấy, nên đã đến Khương phủ hai lần.
Nàng ấy dường như cũng không thích Mẫn Thời Dĩ lắm, phần lớn là do tâm tư thiếu nữ ngây thơ, có hơi mong chờ nhưng vẫn chưa biết tình là gì.
Loại tình cảm này nếu gặp được người tốt hơn thì sẽ nhanh chóng quên đi thôi.
Vì vậy, ta bắt đầu chuẩn bị hỉ phòng theo sở thích của Nhị tiểu thư.
Ngày thành thân, Khương Đại tiểu thư thuận lợi lên kiệu hoa Mẫn gia, Nhị tiểu thư thì đến Vương phủ.
Khoảnh khắc khăn voan được vén lên, vẻ mặt của Nhị tiểu thư khiến ta đau lòng, cảm giác bị người thân phản bội quả thực rất khó chịu.
Nhưng ta không thể nói ra, nếu bên kia chưa động phòng, Mẫn Thời Dĩ lại không biết xấu hổ đòi đổi lại thì phải làm sao?
Chuyện này ầm ĩ lên, ta có thể trách mắng bọn họ rồi giữ Nhị tiểu thư lại, sau đó không truy cứu nữa. Nhưng thể diện hoàng gia không cho phép ta bỏ qua.
Vậy nên ta chỉ có thể giả vờ như không biết.
Nhị tiểu thư rất thú vị, nàng ấy chắc là muốn sớm động phòng, mang thai hài tử, nên mới tẩm bổ cho ta, chẳng lẽ là sợ thân thể ta không khỏe sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!