Chương 13: (Vô Đề)

Khi bảy, tám tuổi, ta cũng từng như thế.

Bị phụ thân trách oan, ta theo ông suốt ba ngày để cầu xin được giải thích.

Bị phạt cũng chẳng từ bỏ.

Sau này nghĩ lại, ta cảm thấy khi ấy mình thật ngây ngô, cố chấp chẳng khác nào một con bò.

Nhưng cũng có chút đáng thương.

Tưởng rằng từ đó về sau sẽ không còn giao tình, chẳng ngờ nàng lại có gan giăng bẫy Trịnh Vĩnh Ý.

Chuyến đồng kia vốn là của Nhị hoàng tử, ta đã sớm biết.

Chỉ chờ thời cơ để thu lưới, lại không ngờ thu được cả Trịnh Vĩnh Ý.

Khi ta đi hỏi nàng, cứ tưởng nàng sẽ chối, nhưng nàng rất thông minh, thoải mái thừa nhận, còn nói rõ nguyên do.

Hồng Trần Vô Định

Nể nàng thành thật, lại không phải đại sự gì, ta cũng không truy cứu.

Không ngờ, nàng lại ngang nhiên muốn nịnh bợ ta.

Hỏi ta có thích uống rượu không, nói rằng có thể mang cơm đến cho ta.

Nàng đúng là hồ đồ.

Ta có thể tùy tiện ăn thức ăn do người lạ đưa đến sao?

Nhưng đồ ăn nàng nấu rất ngon, hơn hẳn nhũ mẫu của ta năm xưa.

Nếu không bận, buổi tối ta thường sẽ chờ nàng đến.

Ta dùng bữa, nàng lặng lẽ đứng một bên chờ, không trò chuyện, nhưng bầu không khí lại vô cùng dễ chịu.

Nàng còn tự tay may áo cho ta.

Tay nghề không tệ, ta vẫn luôn mặc nó.

Nhưng đáng tiếc, ta quá bận.

Bận đến mức đã rất lâu không nhớ đến nàng.

Mãi đến lần đó, trong chuyến công tác ở Đăng Châu, ta nghe nói có một nữ Đông gia của một tửu trang đang đánh nhau với người ta—lập tức, ta nghĩ ngay đến nàng.

Sau khi bị thương, ta liền đi tìm nàng.

Có nàng ở bên, ta vô cớ cảm thấy an tâm, liền ngủ một giấc yên ổn.

Sáng hôm sau, nàng thản nhiên nói với ta rằng đã dùng Thiêu Đao Tử lau người giúp ta.

Ta có chút ngượng ngùng.

Nhưng nàng bình tĩnh như vậy, trái lại khiến ta giống như một kẻ chưa trải đời, ngây ngô hệt như một tiểu tử mới lớn.

Trên đường hồi kinh, ta chờ nàng một chút, quả nhiên gặp được.

Nàng mời ta cùng đi xe ngựa, ta vui vẻ nhận lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!