Chương 10: (Vô Đề)

Ta hiểu lầm Tiêu Đình Hòa, có loại người bên ngoài một đằng, bên trong thì một nẻo.

Hắn nói ngay từ ban đầu đã có thể nghe thấy ta nói chuyện. Hắn nghĩ không biết con gái nhà ai mà cứ lải nhải không chịu ngừng. Sau đó ta cứ nói xấu cha, mẹ hắn mãi, tiếp tục nói bậy tới Dung Nguyệt, bảo hắn giúp ta báo thù thì hắn lại thấy ta thú vị.

Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là ta dám đánh bàn tính bên tai hắn, thông báo cho hắn biết là nếu muốn đuổi ta đi thì phải đền hai mươi vạn lượng bạc.

Hắn bảo ta là con hồ ly không có trái tim, nhìn thông minh lanh lợi có gan lớn thế thôi, nhìn kỹ lại mới nhận ra là người chỉ biết đến danh lợi, vừa nhát gan vừa sợ phiền phức.

Hắn nói lần đầu tiên thấy kiểu người giống như ta, bắt đầu tò mò ta lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào.

"Cho nên ngay từ đầu ngài chỉ muốn chịu trách nhiệm thôi đúng không, Dung Nguyệt đâu có nói sai." Ta ngáp một cái, cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ vô cùng.

"Ngay từ đầu đã không phải vì chịu trách nhiệm, làm sao ta có thể lấy hạnh phúc cả đời ta ra để gánh vác được? Nàng đã đề nghị muốn ra đi nhằm đổi lấy hai mươi vạn lượng, vậy ta còn ép nàng ở lại chi nữa? Làm như ta không cưới nổi vợ vậy?"

Ta bị hắn chặn họng, nghĩ lại mới thấy hắn nói có vài phần đạo lý. Ở Kinh thành này nếu hắn muốn cưới, người ta vui thì xua như xua vịt, ko vui thì cũng đâu dám chối từ.

"Nàng thì sao, chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ ta." Hắn càng nói càng ấm ức.

Ta lại dỗ hắn thêm nửa ngày, bắt đầu kể về xuất thân thê thảm của ta:

"Con vợ cả muốn đâm kim vào mắt ta mà ta không cho, sau đó chúng ta đánh nhau. Sau khi cha và mẹ biết được thì treo ta lên xà ngang, ngày ba chín (!) trời lạnh lắm, ta cứ tưởng lần này không sống nổi nữa rồi."

"Lúc đó ta đã biết khi bản thân không có bản lĩnh và năng lực thì đừng cậy mạnh."

"Phu quân, gặp được ngài là may mắn của ta, nhưng ngài đừng khi dễ ta được không, ta đáng thương lắm."

Hắn ngơ ngẩn ôm ta vào ngực, im lặng rất lâu.

Ta âm thầm thở nhẹ ra.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại thì hắn không còn ở trong phòng nữa, Thúy Quyên hấp tấp chạy vào:

"Tiểu thư, tiểu thư ơi có chuyện rồi."

Sao vậy?

Lưng, eo ta đau nhói, gian nan đáp lời nàng.

"Lão gia bị giáng chức, bổ nhiệm làm quan địa phương. Nghe tin báo gấp lắm, hai ngày tới phải khởi hành rời đi. Chu công tử cũng vậy, Thánh Thượng nói hắn có bản lĩnh nên điều hắn đến Lĩnh Nam."

Ta tỉnh hết cả người, cười nói: Thật không?

"Vâng! Bây giờ phu nhân đang ở viện ngoài tìm Tiêu lão phu nhân xin xỏ đấy, còn nói là muốn gặp người, nhưng mà bị Tiêu lão phu nhân đuổi đi rồi."

Ta ngồi dậy hoan hô một tiếng: Con chó kia đâu?

"Đúng đúng, còn có chó, con chó đó đang ở bên ngoài." Nàng vừa nói xong thì ta lập tức nghe được tiếng chó sủa trong viện.

Ta khoác quần áo lên, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, thật sự nhìn thấy con chó của Tống Thanh Hà đang nằm trong viện ta.

A! Ta chỉ vào nó:

"Không ngờ tới đúng không, ngươi cũng có ngày rơi vào tay ta. Béo như vậy là đủ hầm hai nồi canh rồi."

Mắt chó trợn tròn, nức nở một tiếng chạy tới, dùng cả cơ thể nó quấn lấy chân ta. Nó ngửa đầu nhìn ta, bộ dạng nịnh nọt hèn hạ.

"Cầu xin ta cũng vô dụng, ai bảo ngươi trước đây làm chó cậy mặt chủ khi dễ ta."

Gâu gâu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!