Bộ Lọc

Tiểu Thuyết

Ta vừa xuyên sách, chưa kịp định thần thì liền bị phụ hoàng nghe được tiếng lòng. Tỷ tỷ tiện nghi kia ngã lăn ra đất, nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào: “Phụ hoàng, người đừng trách Tứ muội, là Lạc Lạc không cẩn thận, tự mình trượt chân thôi.” “Nhi thần chỉ bị trầy xước chút đỉnh, không sao đâu ạ.” “Tứ muội còn nhỏ, muội… muội ấy không cố ý đâu.” Từng lời từng chữ đều như thể nhún nhường bao dung, song kỳ thực chẳng khác nào đang vạch tội ta trước mặt phụ hoàng. Ta nhướng nhẹ đôi mày liễu,...
[Lịch ra truyện: Mỗi tối 5 chương cho đến khi hoàn] Mẫu thân qua đời chưa đầy một năm, phụ thân đã không chờ nổi mà vội vàng lập thiếp thất làm chính thê. Từ đó về sau, Trình Yên phải sống nhờ dưới tay mẹ kế, cuộc sống nương tựa hết sức gian nan. Hôn ước từ thuở bé trở thành cọng rơm cứu mạng giúp nàng thoát khỏi "hố lửa" ấy. Nàng lớn lên theo khuôn phép, suốt ngày thấp thỏm lo sợ hôn ước có biến cố. Cũng may, Việt Quốc Công phủ giữ lời hứa. Đến khi nàng vừa cập kê, họ liền sai bà mối đến...
Tôi đến bệnh viện làm tiểu phẫu phụ khoa, bác sĩ lại là một anh chàng đẹp trai nổi bật. Anh ta lạnh nhạt hỏi han: “Cô đã từng có quan hệ sau hôn nhân chưa?” Tôi trừng mắt nhìn anh, gần như nghiến răng: “Anh là bạn trai em, chẳng lẽ anh không rõ à?” Anh vẫn thản nhiên như không, ánh mắt không hề dao động: “Cô Trần, tôi nghĩ mình nên nhắc nhở cô, chúng ta đã chia tay ba tháng rồi.” ……..
Khương Tri Tri trong lúc thực hiện nhiệm vụ đã gặp sự cố, cô vô tình xuyên không về những năm 70. Ngay khi bắt đầu, cô đã bị nữ phụ trọng sinh hãm hại, bị gả đến vùng Tây Bắc xa xôi. Nữ phụ trọng sinh ngày ngày mong chờ chồng của Khương Tri Tri chết sớm để Khương Tri Tri trở thành góa phụ bị người đời khinh rẻ. Nhưng kết cục lại hoàn toàn ngược lại: chồng của Khương Tri Tri chẳng những không chết mà cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn. Khương Tri Tri còn bước lên bục vinh quang cao nhất! Cả bộ...
Mười năm không gặp, tình cờ gặp lại người bạn thuở nhỏ, chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu có thể nảy sinh tiếng sét ái tình? Không phải đâu, cậu ấy đè tôi xuống đất rồi “cọ xát”!
Cô tên là Phó Nhiễm, tên của anh là Minh Thành Hữu. Hữu Nhiễm, cấu kết... Minh Tam thiếu nói, tên của bọn họ xứng đôi như thế, không cấu kết làm chút chuyện thì thật là uổng phí. Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang kìm giữ mình, khẽ nở nụ cười, nói: "Tôi không phải là xử nữ, anh có còn muốn nữa không?" Chính cô cũng cảm thấy, trái tim cô còn cứng rắn hơn cả sắt đá. Trong mắt cô, anh chỉ là một Minh Tam thiếu phong lưu đã thành tính. . . . . . . Phó Nhiễm không biết, tình yêu là một...
Sau khi mất đi vị giác và bị đuổi khỏi nhà, Trần Nhiễm có được Hệ thống Trù Thần. Chỉ cần đi làm thuê khắp nơi, cô không chỉ khôi phục được vị giác mà còn học được những kỹ thuật nấu ăn đỉnh cao. Chuyện tốt như vậy, mau bắt lấy thôi! Làm việc tại trường mẫu giáo: Không chỉ các bạn nhỏ ăn uống ngon miệng mà ngay cả các phụ huynh cũng vậy. Một nhóc tì hơn hai trăm tháng tuổi, chỉ nếm thử một miếng cơm ở trường mẫu giáo, vậy mà đã tự nguyện đến bếp thực tập rồi. Cái gì? Anh nói muốn “mượn” con...
Ta sinh trưởng ở Thục Sơn từ thuở bé, được trời đất linh khí nơi ấy nuôi dưỡng, sớm sinh ra linh căn, cần mẫn tu hành suốt trăm năm, rốt cuộc thoát khỏi phàm thể, phi thăng thành tiên. Năm tròn năm trăm tuổi, vì muốn báo ơn đại đệ tử Thục Sơn là Tề Tu Vũ, ta cam nguyện trở thành linh thú khế ước của tiểu sư muội hắn – Lục Tuệ. Nào ngờ từ đó, ta bị cuốn vào những chuyện yêu hận tình thù rối ren giữa nam nữ nhân gian, chẳng còn được ung dung tiêu dao ở Thục Sơn nữa. Ta để mặc cho người khác ra...
Tôi yêu thầm một sát thủ. Để có thể nhìn thấy hắn nhiều hơn, tôi đã ẩn danh thuê hắn tới…gi/ết tôi. Yêu cầu cách chếc: chân mềm nhũn, bụng căng cứng, đồng tử tán loạn, bạch bạch bạch.】 Đơn Quyết nói: “Không có khẩu súng nào tạo ra hiệu ứng như thế cả.” Để đáp ứng yêu cầu của tôi, anh lặng lẽ đột nhập vào nhà tôi, đóng giả làm vệ sĩ riêng. Tôi nhân cơ hội sờ mó chút đỉnh Anh bị tôi trêu chọc, chỉ dám tức giận mà không dám phản kháng. Về sau... Vì gia tộc tôi buộc phải liên hôn, tôi chủ động...
Tôi đã xuyên không vào truyện rồi, lại còn xuyên thành một nữ phụ độc ác, kết cục lại thê thảm đến cùng cực. Ngồi đếm sơ sơ: tiền bạc tiêu hoài không hết, lại còn có chồng và con trai từ trời rớt xuống. Tôi lập tức quyết tâm— Không gây loạn nữa, tôi chọn cách nằm yên dĩ nhiên mặc kệ đời.
Lục Diêu là người nổi tiếng trong giới với danh hiệu “ông chồng chiều vợ số một”. Vì tôi, anh từ chối cuộc hôn nhân gia tộc, suốt ba năm luôn yêu thương và nâng niu tôi như ngày đầu tiên. Nhưng tại bữa tiệc độc thân trước đám cưới, cô gái từng là bạch nguyệt quang của anh đã hỏi: “Nếu tôi cướp chú rể, anh có theo tôi không?” Anh nghiêm túc đáp lại: “Có.” Tôi cố kìm nén nước mắt, nhắn tin cho cô bạn thân giàu có: “Có thể đến đón mình ra khỏi đây nhanh nhất được không?” Bảy phút sau, cô ấy xuất...
Ngày xuất giá, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ bày mưu tráo đổi kiệu hoa, biến ta thành kế mẫu của người, còn nàng thì đường hoàng gả cho trạng nguyên. Gặp lại, tỷ tỷ bụng mang dạ chửa sáu tháng, ta lại ngày đêm cãi vã với con chồng. Thấy nụ cười đắc ý của tỷ tỷ, ta cũng chỉ cười khẩy. Ngươi tưởng mình khéo léo đẩy họa cho người khác, nào ngờ sau lưng lại có kẻ ngấm ngầm chèo thuyền đưa nước?
Trong một gameshow, nam diễn viên Tào Thanh Diêu để thua và phải thú nhận chuyện từng yêu thầm một cô gái thời đi học. Anh kể: Cô ấy họ Tống, tôi họ Tào, nếu ghép lại sẽ thành Triệu Tống. Tôi thậm chí đã đổi tên QQ thành Triệu Khoang Dẫn, vị vua lập nên triều đại nhà Tống, suốt nhiều năm trời. Vậy mà cô ấy không hiểu, lúc đó tôi biết ngay là mình bị từ chối rồi. Ngay trong đêm, đoạn clip này lập tức được các trang giải trí liệt vào danh sách “Những màn tỏ tình khó hiểu bậc nhất showbiz”. Cư...
Tào Thắng, một cây bút văn học mạng lão bị vùi dập giữa đường, về tới năm 1997. Một năm này, văn học mạng còn chưa xuất hiện, hắn có cơ hội làm văn học mạng thuỷ tổ. Thế là, hắn viết một bản tiểu thuyết phát đến trên mạng, từ đây, hắn mở ra văn học mạng thời đại. Hắn dùng tác phẩm của mình không ngừng nói cho mọi người -- văn học mạng còn có thể viết như thế.
Sếp tôi là người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh, đẹp trai và giàu có. Anh luôn cười hiền hòa, nói năng dịu dàng, kiên nhẫn. Là trợ lý đặc biệt của anh, tôi nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng chỉ có tôi biết anh rất cầu kỳ và thích mở to mắt giả vờ vô tội. Một lần nữa anh nói: "Nhiễm Lâm, nếu em còn bôi kem nền trắng bệch lên mặt đen thui, anh thật sự sẽ giận đấy!" Tôi không chịu nổi nữa! Hôm nay, dù chết đói hay nhảy lầu, tôi – Nhiễm Lâm – cũng không phục vụ tên ngốc ấy thêm giây nào!...
Ngoại thất của Tạ Thần Ninh lại một lần nữa bỏ trốn. Hắn bức bối chẳng yên, như ngồi trên đống lửa giữa đêm, vội vã tụ quân, thân chinh xuôi nam, quyết truy người tận đất Giang Nam. “Chuyến này trở về, ta nhất định cho nàng ấy một danh phận xứng đáng.” Trước khi đi, hắn đã nói với ta như thế. “Phu quân... chàng có thể nào... về phủ sớm một chút không?” Ta dịu giọng thưa cùng hắn. Hắn nhíu mày, bực dọc giật lấy tờ văn thư từ tay ta: “Về phủ! Về phủ! Không có ta, nàng sống chẳng nổi hay sao?!”...
Tỷ tỷ không muốn gả cho vị hôn phu thanh mai trúc mã ấy. Nàng để lại một bức thư, rồi ung dung rời đi, chẳng hề ngoảnh lại. Ta vì nàng khoác lên hỉ phục, thay nàng bước vào cánh cửa Giang gia. Chỉ sợ Giang Chiêu sinh lòng chán ghét, ta cẩn thận dè dặt, chuyện trong ngoài đều tự mình thu xếp, chưa từng dám để sai sót nửa phần. Lâu dần, Giang Chiêu đối với ta cũng có chút ôn hòa. Ta từng ngỡ, cuộc đời này có thể bình lặng mà trôi qua như thế. Nào ngờ, tỷ tỷ quay về. Nàng vừa trở lại, những...
Chiến tranh khốc liệt lấy bao nhiêu mạng người, một chàng trai ba mươi tuổi xuân vác lên mình ý chí, công lý và khát vọng hoà bình. Mang theo lý tưởng cuộc đời mình, tay cầm súng, vai vác độc lập tự do. Trong tim người lính ấy chỉ có Đảng và công lý. Chiến tranh qua đi nhưng những nơi khác vẫn còn mãi những tên phản quốc và tổ chức khủng bố, bọn chúng tựa như những con thủy quái nằm sâu dưới đại dương mênh mông chỉ chờ ngày ngoi lên tàn phá. Tống Miên thấy rõ mồn một những nghịch cảnh đẫm...
Mỗi người trong chúng ta, suốt những năm tháng thanh xuân, đều từng yêu một người theo một cách rất riêng. Có một người, từng coi tình yêu là giấc mơ xa – đẹp đến nhói lòng, nhưng cũng mong manh đến mức chẳng dám chạm vào. Người ấy đã yêu theo cách của những người mộng mơ: lặng lẽ cố gắng, lặng lẽ ngước nhìn, lặng lẽ đem hết tuổi trẻ của mình để xứng đáng với một ánh mắt không chắc sẽ ngoảnh lại. Dẫu lý trí đã quên, trái tim vẫn còn đau mỗi lần ai đó vô tình gọi đúng cái tên ấy. Có một người,...
"Anh không chắc kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau, nên ở kiếp này hãy để anh yêu em một cách trọn vẹn nhất. Như vậy đến khi luân hồi, anh sẽ không còn gì hối tiếc." "Anh luôn nói em chính là sinh mệnh của anh. Còn đối với em, anh chính là đặc ân to lớn nhất ông trời ban cho em ở kiếp này."