Bộ Lọc

Tiểu Thuyết

Cô tên là Phó Nhiễm, tên của anh là Minh Thành Hữu. Hữu Nhiễm, cấu kết... Minh Tam thiếu nói, tên của bọn họ xứng đôi như thế, không cấu kết làm chút chuyện thì thật là uổng phí. Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang kìm giữ mình, khẽ nở nụ cười, nói: "Tôi không phải là xử nữ, anh có còn muốn nữa không?" Chính cô cũng cảm thấy, trái tim cô còn cứng rắn hơn cả sắt đá. Trong mắt cô, anh chỉ là một Minh Tam thiếu phong lưu đã thành tính. . . . . . . Phó Nhiễm không biết, tình yêu là một...
Tô Chước xuyên sách trở thành thiên kim giả của Tiên môn. Là kẻ thù không đội trời chung của nữ chính, nếu cứ ở lại thánh địa thì sớm muộn gì cũng tiêu đời. Tô Chước quyết đoán gia nhập tông môn phản diện, đỡ tốn mười năm đi đường vòng! Sư môn mới toàn là đại lão, có sư phụ hết mực che chở, sư nương mạnh mẽ, sư huynh đệ tài giỏi, còn nàng thì có thể ung dung hưởng lạc. Tô Chước nghĩ thầm: "Phong cảnh tông môn đẹp như tranh vẽ, ta cứ tà tà mà sống thôi!" Đám khỉ trên núi hiền lành nhìn nàng,...
Giáo sư trường đại học A, Cận Ngôn, có khuôn mặt như tranh vẽ, ôn tồn lễ độ, là cao lĩnh chi hoa trong lòng mọi sinh viên.   Một ngày nọ, Cận Ngôn đang giảng bài trực tuyến cho sinh viên qua video.   Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng vang lên rõ ràng: "A Cận, nội y trên giường của em biến đâu mất rồi?"     Cận Ngôn quay đầu, mỉm cười dịu dàng: "Anh giặt cho em rồi treo ở ban công."   Các sinh viên đang học trực tuyến ngơ ngác.   Giáo sư Cận, cao lĩnh chi hoa,...
Vào ngày họp mặt gia đình, nữ chính " bạch liên " cầm kết quả xét nghiệm ADN tìm đến nhà họ Tần. Cô ta nói rằng cô mới là thiên kim tiểu thư thật sự, muốn tôi cuốn xéo khỏi đây. Nhưng cô ta không biết rằng, giới hào môn sẽ không dễ dàng từ bỏ người thừa kế đã được nuôi dưỡng và đào tạo nhiều năm, để chọn một kẻ xuất hiện nửa chừng.
Hoàng quý phi qua đời, Hoàng đế phát điên, ra lệnh băm vằm cha ta thành muôn mảnh để chôn theo Quý phi. Ba năm sau, Quý phi giả chết quay về, còn ta đã trở thành tân sủng của Hoàng đế. Quý phi dẫm mạnh tay ta lên mảnh sứ vỡ: "Chẳng qua chỉ là thế thân của ta mà thôi, cũng xứng tranh giành với ta sao?" Ta không khóc không làm ầm ĩ, chỉ cung kính khiêm nhường. Hoàng đế tưởng ta si tình hắn ta sâu đậm, vậy nên chỗ nào cũng nhẫn nhịn, chỗ nào cũng nhượng bộ. "Muốn được bồi thường gì, nàng cứ việc...
Giang Châu Châu chỉ định livestream kiếm tiền qua ngày, nào ngờ lại thành "bảo bối" của cả nền tảng. Mỗi lần cô hé môi khen món đồ nào, lập tức có người sẵn sàng biến nó thành hiện thực. "Lâu đài ảo đẹp quá nhỉ~" Đại ca A lạnh lùng nhắn tin: "Đồ ảo vô vị! Sang Thụy Sĩ, anh mua đất xây cho em." "Cảm ơn anh X đã tặng siêu xe 3D nha!" Đại ca B cười khẩy: "Xe ảo chạy bằng pin à? Garage Ferrari của anh thiếu gì, em chọn đi." "Wow… tàu sân bay ảo hoành tráng ghê!" Cả hội phòng livestream im bặt....
Tôi nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, Bình An bò lên người tôi, thỉnh thoảng lại cúi xuống ngửi vài lần. Tôi cười, rồi khóc, lại cười. Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi tôi qua đời. Ba mẹ vẫn chỉ bận rộn quanh đứa con trai quý giá của họ, chẳng ai bận tâm đến tôi.
Trở lại thời học sinh, Lục Viễn Thu đang trông coi siêu thị của gia đình thì phát hiện qua camera một cô gái có dung mạo thanh tú đang lén lấy đồ trên kệ. Sau khi chụp lại bằng chứng, Lục Viễn Thu đưa cô vào kho. "Lấy bao nhiêu?" Cô gái dựa lưng vào tường, im lặng nói: "Hết thật rồi, chỉ chừng này thôi." Lục Viễn Thu nhận ra cô. Cô gái tên là Bạch Thanh Hạ, học cùng trường với anh. Kiêu ngạo, khó gần, hoa khôi lạnh lùng, tất cả đều là những biệt danh của cô. Vậy mà bạch nguyệt quang cao ngạo...
Văn án: Ta là một con huyết yêu, trong rừng nhặt được một cái đầu mỹ nhân rồi gắn nó lên cổ mình. Dựa vào cái đầu đó, ta thuận lợi trà trộn vào phủ Bình Viễn hầu, trở thành một tiểu thiếp. Chính thê thân phận cao quý, còn sinh được đích tử. Nhưng tất cả những điều đó chẳng là gì. Cái đầu của ta chính là đầu của Bạch Nguyệt Quang trong lòng hầu gia, hầu gia sủng ta đến chết đi sống lại. Thế tử cũng ghét mẹ ruột mình, lại thích ta – người dẫn hắn ăn chơi vui vẻ khắp nơi. Cuối cùng có một ngày,...
Tôi là một thổ phỉ. Gần đây, tôi đã thành thân. Phu quân của tôi - Triệu Tri Nghị, văn nhã ôn hòa, thân thể thì yếu ớt vô cùng. Vì lẽ đó, tôi luôn dè dặt, lo lắng mỏi mòn, chỉ sợ làm khổ thân chàng. Cho đến một ngày nọ, khi tôi vừa bị tiểu ca ca trêu ghẹo xong, tôi liền bị Triệu Tri Nghị mặt mày xanh xao, cõng thẳng về nhà. Tôi: ? Tôi đã thành thân rồi. Khi đầu óc nóng lên, tôi vỗ đùi một cái mà gả cho Triệu Tri Nghị thân thể yếu đuối. Kết quả của sự bồng bột ấy là đêm tân hôn, tôi phải đơn...
[ HP đồng nhân + đơn nữ chính + hệ thống + Xà viện + hắc ma pháp + có thiết lập cá nhân ] "Ta gọi Tom Riddle, sinh ra với cô nhi viện Wool's, là một tên phù thuỷ." "Ta Xà ngữ nói rất tốt, nắm giữ ma trượng gỗ tử sam, Phượng Hoàng lông đuôi, 13. 5 tấc Anh ma trượng, gia nhập Slytherin." "Ta yêu nhất ma pháp là Kedavra." "Ồ? Ngươi nói cái gì, ta là Voldemort? Xin nhờ, ta như thế anh tuấn tiêu sái, làm sao khả năng là cái kia không mũi Tom." Xuyên qua ( Harry Potter ) thế giới Tom, đẩy giống như...
Bạn trai tôi dịu dàng ôm trà xanh trong lòng bảo vệ, tàn nhẫn nói ra lời chia tay với tôi. Sau khi tặng cho mỗi người một cái bạt tai, người vây xem thấy tôi đau khổ ôm mặt chạy đi. Họ đâu biết, tôi vội vàng như vậy vì sợ nếu ở lại thêm một giây phút, bản thân sẽ không thể nhịn được mà cười thành tiếng. Tra nam tiện nữ, thì nên xứng một đôi.
Thứ đáng sợ nhất vẫn là lòng người. Họ đến và giúp ta sáng mắt ra. Mắt tôi quá tệ. Thế nên phải trải qua một kiếp, tôi mới nhìn ra được Lương là một tên cặn bã.
Sau khi thức trắng hai đêm liền chơi game, thiếu nữ nghiện net đột tử hồn xuyên vào pháo hôi tu tiên giới. Do chấp niệm quá sâu sắc Biệt Vũ luyện ra bản mệnh vũ khí thuộc về mình, từ đây trở thành người tu hành thiên tài. Biệt Vũ nhìn chiếc bàn phím độc quyền của mình... Bản mệnh pháp khí, chậm rãi gõ ra một cái dấu hỏi? Tông chủ, phong chủ: Pháp khí của ngươi là gì? Biệt Vũ: hmm, là bàn...chắc là kiếm nhỉ? Toàn sư môn vui mừng phát khóc, Kiếm Phong có người kế tục, vội vàng an bài Biệt Vũ...
Ta bị phu quân đưa đến cho Thái tử ngay trong đêm động phòng hoa chúc. Về sau, thân thể ta thường xuyên không thoải mái, trong lòng cứ buồn nôn. Thái tử ánh mắt âm trầm, bàn tay dịu dàng chạm lên bụng ta. “Miểu Miểu, nàng chỉ cần yêu một mình ta là đủ rồi.”
Lâm Nhan xuyên thành nữ phụ chết thay trong một cuốn tiểu thuyết máu chó. Trong sách, Lâm Nhan chỉ yêu một người là nam chính nhưng lại bởi vì có sai lệch mà phải gả cho nam phụ giàu có. Vì để phá hoại tình cảm của nam nữ chính mà không chuyện ác nào cô không làm, cuối cùng rơi vào kết cục thân bại danh liệt, uất ức mà chết. Lâm Nhan mới vừa xuyên đến đã bị người chồng thuận theo hoàn cảnh lấy về thúc ép ly hôn. Lâm Nhan nghĩ đến kết cục của nữ phụ, để bảo toàn mạng nhỏ của mình cô quyết định...
Năm thứ ba thành thân cùng Tạ Trình, tỷ tỷ từng ngưỡng mộ hắn quyết ý tái giá. Tạ Trình tựa hồ nhẹ nhõm, như vừa thoát được một mối họa lớn. Nhưng đêm ấy, hắn lại bỏ mặc ta bệnh nặng, biệt vô âm tín. Khi trở về, khóe môi hắn mang vết cắn, cổ áo vương phấn son, thần sắc mơ màng, tựa như đang lưu luyến dư vị nào đó. Ta bỗng thấy lòng dạ trào dâng nỗi ghê tởm. Liền gọi hệ thống im lìm bấy lâu: “Cái thế giới ch ết tiệt này, ta muốn về nhà.”
Tôi thuê một người bạn trai trên mạng về nhà ăn Tết. Đến địa điểm hẹn, người xuất hiện lại là sếp của tôi, Nhậm Bách Nhiên. Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn chạy trốn. Nhưng Nhậm Bách Nhiên đã phát hiện ra tôi. Trên đầu tôi kẹp chiếc kẹp tóc. Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, lại nhìn kẹp tóc: "Thiên Vương Cái Địa Hổ?" Tôi: "Bên A một mét năm.” Cả hai chúng tôi đều im lặng.
Tôi, Lâm Thanh Nhi, đã vô tình biết được mình là vị hôn thê thế thân của nam chính trong một câu chuyện trọng sinh cổ điển. À đúng rồi, chính là loại truyện mà nữ chính kiếp trước mù quáng tin tưởng gã đàn ông tồi tệ, hại chết nam chính và bản thân, sau đó trọng sinh lại biết trân trọng nam chính. Nếu tôi không nhìn nhầm quảng cáo thì. Đoạn đối thoại sau khi trọng sinh chắc chắn sẽ như thế này. Nam chính: “Anh sẽ để em rời xa anh.” Nam chính: “Em gọi anh là gì? Em có biết anh đợi ngày này đã...