19
Kinh thành đất hẹp người đông, chỉ cần vô tình ném một hòn đá cũng dễ trúng vào đầu một vị quan đang vội vã trên đường. Chu Dịch Khang, tuy chỉ là một tiểu quan, song vẫn phải gánh trên vai muôn vàn áp lực, chen chúc giữa vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi.
Nhưng cũng nhờ đó, cuộc sống của chúng ta lại trở nên yên bình hơn.
Giữa chốn phồn hoa náo nhiệt, gia đình ta như một đóa hoa nở thầm nơi góc khuất. Không bon chen, không tranh giành, mà vẫn lặng lẽ tỏa hương, khoe sắc.
Chu Dịch Khang, nhờ vào tài trí và tầm nhìn xa rộng, đã dần cải tổ hệ thống vận chuyển hỗn loạn của triều đình, biến nó thành một mạng lưới trật tự, vận hành hiệu quả.
Hắn không chỉ xử lý khéo léo những tồn đọng, giảm thiểu nguy cơ cho triều chính, mà còn mang lại tiện lợi cho lê dân bá tánh. Các cải cách ấy được triều đình ca ngợi, dân gian truyền tụng, cũng từ đó đem lại cho hắn không ít lợi ích.
Chu Dịch Thành, nhờ sự hậu thuẫn từ đường huynh, nhanh chóng trở thành một thương nhân thành đạt. Cơ nghiệp Chu gia từ đó không ngừng lớn mạnh, trải dài khắp các châu quận.
Về phần phụ mẫu ta, sau vài phen lặn lội tới kinh thành tìm ta, đến châu phủ thì lại quay về. Có lẽ cuối cùng họ cũng hiểu rằng sự hiện diện của mình chẳng đem lại điều gì ngoài phiền phức.
Chu Dịch Khang không muốn họ phải chịu khổ, liền cho người xây một ngôi nhà khang trang ở quê, lại thuê người hầu kẻ hạ sớm hôm chăm sóc. Tuy không được gần ta, nhưng sống trong đủ đầy, họ cũng dần nguôi ngoai, chẳng còn lý do gì để trách cứ.
Cuối cùng, họ chọn an phận, sống những tháng ngày bình thản tuổi xế chiều.
Chu Dịch Khang và ta, giữa kinh kỳ tấp nập, lại tìm được một nếp sống thong dong. Không bon chen danh vọng, không tranh giành quyền thế, mỗi ngày trôi qua đều là những ngày yên ả như mơ ước thuở ban đầu.
Đóa hoa nhà họ Mạc, nhờ bàn tay của chàng, âm thầm bung nở, nhưng lại vững vàng và rực rỡ hơn bất cứ ai.
Quả thật, đúng như câu: "Người tính không bằng trời tính." Những toan tính khi xưa của song thân, cuối cùng cũng chỉ đổi lại được đôi ngày an dưỡng.
Chu Dịch Khang nhàn nhạt cười, nói với ta:
"Coi như mua chút bình yên, còn hơn để họ mãi làm phiền, phải vậy không?"
Năm ấy, hắn đã trải qua mấy mươi năm lăn lộn chốn quan trường.
Từ một Hộ Bộ Lang Trung khiêm tốn, hắn từng bước thăng tiến, kinh qua đủ loại chức vị – từ quan phủ địa phương đến trọng thần trung ương. Cuối cùng, hắn kết thúc sự nghiệp với chức vị Hộ Bộ Thượng Thư, chưởng quản tài chính và giao thông toàn quốc – một chức quan tối cao trong triều.
Khi hắn dâng sớ cáo lão, Hoàng Thượng chẳng những không giữ lại, mà còn đặc biệt ban sắc chỉ phong hàm Nhị phẩm công thần cho cả hắn và ta, khiến họ hàng nội ngoại rạng danh.
Ngày thái giám đến truyền thánh chỉ, ta và Chu Dịch Khang cùng quỳ xuống, cung kính lắng nghe từng lời vàng ngọc.
Chỉ dụ vừa dứt, Chu Dịch Khang liền dập đầu, trịnh trọng tạ ơn:
"Tạ ơn bệ hạ, thần nguyện khắc cốt ghi tâm thánh ân!"
Thời gian đã để lại dấu vết trên dung nhan hắn. Mái tóc đen thuở nào giờ đã lốm đốm bạc, đôi mắt sáng ngời năm xưa cũng đã thêm phần trầm tĩnh, thâm sâu. Dáng hắn chẳng còn trẻ trung, nhưng lại ung dung, điềm đạm như cây cổ thụ giữa trời giông.
Ta nhìn hắn, xúc động khẽ hỏi:
"Trời hôm nay se lạnh, chàng có thấy khó chịu không?"
Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như buổi đầu gặp gỡ:
"Lạnh thì đã sao? Chỉ cần nàng bên cạnh, bao giá rét trên đời cũng hóa nhẹ nhàng."
Ta đỡ tay hắn, cùng nâng thánh chỉ, lòng dâng trào niềm mãn nguyện khó tả.
20
Sau khi cáo quan, chúng ta trở về quê cũ – một trấn nhỏ nơi mọi chuyện bắt đầu.
Ngôi nhà xưa của Chu gia vì lâu năm không tu sửa đã trở nên xiêu vẹo, may thay Chu Dịch Thành – đường đệ chàng – đã sớm cho người xây lại một tòa nhà mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!