Chương 14: Người trong gương

Đừng để anh ta tìm thấy cô.

Lâm Dữu lại lẩm bẩm dòng chữ trên mảnh giấy thêm lần nữa. Cô không nói một lời mà gấp tờ giấy lại như cũ, không đặt trở lại dưới bình hoa mà nhét vào túi mình.

…"Anh ta" là ai?

Cô không khỏi đánh giá lại căn hộ nhỏ bé này, mọi thứ trong tầm mắt đều bám đầy bụi giống như cái bình hoa kia.

Chắc chắn chủ nhà không dọn dẹp kỹ nơi này, giao hết việc vặt vãnh cho cô, người thuê nhà mới đến này. Đương nhiên, với thái độ và vị trí tòa nhà chung cư bị cột điện chắn ngang này cũng phù hợp với định nghĩa căn hộ giá rẻ.

Nếu Lâm Dữu thật sự là người thuê nhà xách theo đủ thứ đồ đến căn hộ, có lẽ sẽ phải đau đầu vì chuyện này lắm. Nhưng cô không phải, điều này đối với cô ngược lại lại là một chuyện tốt.

— Giống như tờ giấy bị đè dưới bình hoa, những thứ mà người thuê trước để lại có lẽ có thể cung cấp nhiều manh mối hơn nữa.

Lâm Dữu lục lọi một hồi, cũng không tìm được bao nhiêu thứ.

Người ở trước có lẽ là vội vàng rời đi, mấy thứ để lại rất lộn xộn đều là đồ dùng sinh hoạt và công cụ, cô còn tìm thấy một hộp kem cạo râu trong tủ

- xem ra hình như là một người đàn ông độc thân.

Cuối cùng, cô tìm thấy thứ mình muốn tìm trong một góc ngăn kéo của tủ sách.

Đó là một cuốn sách mỏng, Lâm Dữu cẩn thận phủi bụi trên đó. Xem được ba bốn trang, cô phát hiện giống như bìa sách, đây chỉ là một cuốn tạp chí tiểu thuyết bình thường.

Nhưng khi cô tiếp tục lật, vài mảnh giấy rơi ra từ bên trong.

Lâm Dữu nhặt từng tờ tin tức được cắt từ báo rơi trên mặt đất lên.

"Henry Davis, Cole Anderson..."

Cô lẩm bẩm đọc những cái tên trên đó. Có tổng cộng năm mẩu tin được cắt ra và kẹp trong sách, đều là các vụ trẻ em mất tích, lớn nhất không quá mười một tuổi.

Điểm chung duy nhất là địa điểm mất tích đều ở thị trấn Pula—

Lâm Dữu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tấm biển quảng cáo cũ kỹ không xa viết dòng chữ "Chào mừng đến Pula".

Vậy nên thị trấn kỳ lạ này có trẻ con liên tiếp mất tích, và xem ra, người đã sống ở đây trước cô đã điều tra những vụ mất tích này?

Nghi ngờ còn tự chuốc lấy rắc rối.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Dữu cảm thấy có điều gì đó mơ hồ trôi qua, nhất thời không để ý.

Lâm Dữu: "..."

Cô quên mất mình còn đồng đội.

Có lẽ vì việc tỉnh dậy một mình trong căn hộ nhỏ khiến cô vô thức nhớ lại lần đầu ở trường học kia, phản ứng đầu tiên là kiểm tra phòng rồi tính, hoàn toàn quên mất trước đó mình đã vào phó bản theo nhóm.

Cô chậm rãi mở cửa phòng.

Tòa nhà chung cư nhỏ hẹp này mỗi tầng chỉ có bốn hộ, phòng của cô lại ngay cạnh cầu thang, không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ dưới lên.

"Lâm— Dữu—"

Thấy bên này mở cửa, cô em gái trẻ tuổi tóc xoăn sóng ngang vai vội vã đi đến cầu thang, sải bước nghênh đón cô, hờn dỗi nói: "Cậu có biết tớ chạy lên chạy xuống tìm cậu mấy lần rồi không?"

"Đồ phụ bạc! Đừng nói với tớ là cậu quên tớ rồi đấy nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!