Chương 11: (Vô Đề)

Hậu ký

Một năm sau.

Tống Tùy trở lại hòn đảo ấy, đứng trước biển, lần đầu tiên bật khóc thành tiếng.

Bên chân anh là một bó hoa bách hợp trắng.

Anh đứng rất lâu.

Mặt trời xuống dần.

Biển chuyển sang sắc đỏ thẫm như máu.

Một chú chó nhỏ chạy ngang qua, dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt trong veo, giống hệt ánh mắt năm đó của cô gái từng nói:

"Tống Tùy, em muốn nuôi nó."

Chỉ tiếc…

Cô gái ấy, đã không còn nữa rồi.

2

Tống Tùy ở lại hòn đảo ấy nửa tháng.

Anh đã tìm được nơi ở hiện tại của Niên Niên.

Anh đến đó nhiều lần, muốn xin lại Niên Niên từ tay người chủ mới.

Người đó là một gã đàn ông trông dữ tợn, vừa cục cằn vừa ngang ngược.

Bất kể Tống Tùy đưa ra giá bao nhiêu, hắn đều phớt lờ, thậm chí vài lần còn cầm chổi đuổi anh ra ngoài.

Nhưng Tống Tùy không chịu bỏ cuộc, hôm nay bị đuổi, mai lại đến.

Kéo dài đến ngày thứ bảy, thứ tám, gã đàn ông rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng trước cửa chửi mắng anh một trận, rồi lại hỏi:

"Chỉ là một con ch. ó cỏ, mày phát điên gì mà nhất quyết phải có nó bằng được?"

Tống Tùy im lặng đứng nghe chửi như học sinh tiểu học bị trách phạt.

Đến khi nghe câu hỏi ấy, anh sững người.

Không khí trở nên yên lặng.

Gã đàn ông hừ lạnh, định quay người vào nhà, thì nghe anh nói nhỏ:

"… Là di vật của vợ tôi."

Người đàn ông to con quay đầu nhìn anh vài lần, sau đó không nói thêm gì, lặng lẽ vào nhà.

Chẳng bao lâu sau, hắn quay ra, trên tay ôm con ch. ó trắng nhỏ.

Niên Niên được trả lại cho Tống Tùy.

"Nhớ chăm sóc cho tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!