Tác giả: Tứ Lạc

Hai thân xác mình đầy thương tích nằm cạnh nhau. Khung cảnh thê lương lúc nãy không biết biến đổi từ khi nào, trở thành một cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, bầu trời trong xanh và đầy nắng vàng. Phía xa xa còn có một chiếc cầu vồng bảy sắc hiện rất rõ ở phía chân trời. Ngài quay sang nhìn cô, hỏi: "Ta rất muốn hỏi, tại sao ngươi lại khát vọng sống như vậy? Sống... để làm gì?" "Để làm gì à?" Cô quay sang nhìn đối phương rồi lại nhìn bầu trời trong xanh trước mặt, bờ môi khẽ cong, hai mắt híp lại....
"Anh không chắc kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau, nên ở kiếp này hãy để anh yêu em một cách trọn vẹn nhất. Như vậy đến khi luân hồi, anh sẽ không còn gì hối tiếc." "Anh luôn nói em chính là sinh mệnh của anh. Còn đối với em, anh chính là đặc ân to lớn nhất ông trời ban cho em ở kiếp này."