Gần sáng, nhiệt độ giảm một cách quá đột ngột. Ngoài đường, chỉ có những cây cột đèn đứng cô đơn lẻ loi chiếu sáng cho các cô các bác đi trên chiếc xe đạp cũ kéo theo xe bánh mì, bánh cuốn ra ngoài chợ.
Từng đợt gió thổi qua kèm theo tiếng "rít" như một con d.a. o sắc cứa vào da thịt khiến người ta đau rát. Tuy lạnh nhưng gà trống vẫn như một người lao động chăm chỉ, cứ đến giờ là chui ra khỏi chuồng gáy "ò ó o".
Trong phòng bếp nhà ông Đình, khí lạnh len lỏi vào trong không khí, ánh điện sáng hắt ra cả phòng khách và cầu thang, kéo theo cả tiếng hát ru be bé, du dương của người đàn ông.
Hai anh em Bình An cùng đắp một chiếc chăn bông nhỏ, cô nằm gọn ơ trong lòng anh trai, vùi mặt vào lồng n.g.ự. c anh, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
Dưới mi mắt của cô sưng nhẹ, phần da quanh mắt có hơi đỏ lên, tuy đã ngủ rồi nhưng miệng nhỏ vẫn còn mếu, trông cô giờ đây chẳng khác gì một em bé 28 tuổi vẫn thích làm nũng với anh trai.
Còn Thành An, anh áp mặt vào tóc em gái, hai tay ôm chặt cô trong lòng, bàn tay vỗ về, miệng ngân nga bài hát ru. Anh cũng chẳng khác gì Bình An, đôi mắt đỏ ửng, mi dưới vẫn còn ướt, có lẽ vì nhiệt độ ngoài trời quá thấp nên da mặt anh chuyển sang sắc trắng bệch, trên trán hiện rõ đường gân xanh.
Một tay anh nắm tay em gái, trong tay của hai anh em là chú sư tử bông mặt trời nhỏ, dù trên mình chắp vá đủ chỗ nhưng nụ cười của nó vẫn cứ rạng rỡ như một sự an ủi vô hình đến người sở hữu.
Thấy Bình An đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận trong từng bước đi. Anh đặt Bình An lên giường của cô, đắp chăn bông sát đến kín cổ, đến khi đảm bảo không có một luồng gió nào có thể làm lạnh em gái mới yên tâm rời đi. Khi vừa mở cửa, anh đã nhìn thấy Dương đứng ngay trước mặt mình.
Anh có hơi khựng người lại, hỏi Dương: "Nay trời lạnh, sao anh dậy sớm thế?"
Dương lắc đầu, nói: "Anh giống em, chưa ngủ."
Chưa đợi Thành An kịp trả lời, anh đã nói tiếp: "Vào phòng anh cho ấm, anh bật điều hòa rồi."
Thành An lặng lẽ gật đầu rồi cùng Dương vào phòng của anh. Cánh cửa đóng lại, hơi ấm bao trùm lấy cơ thể Thành An. Có lẽ vì nỗi đau trong tim quá lớn, ngoài trời chỉ vỏn vẹn 5 độ, trong nhà 8 độ, quần áo trên người mỏng tanh như tờ giấy nhưng anh lại chẳng cảm thấy lạnh.
Khi em gái vừa ôm anh vừa khóc, anh cảm thấy trái tim như thể có hàng trăm hàng ngàn chiếc kim đ.â. m vào, cơn đau khiến cả người anh tê dại, nó át hẳn đi cái buốt giá của mùa đông.
Tâm trí đang lan man trong tiếng nấc của em gái lúc nãy của anh đã được Dương kéo về. Anh ấy ngồi trên giường, chiếc đèn ngủ ánh vàng bên cạnh chiếu sáng một góc mặt của anh, khiến anh trở nên ấm áp và dịu dàng hơn bao giờ hết.
Thành An lúc này đã hiểu tại sao Dương là người được Bình An lựa chọn để gửi gắm tấm lòng, chắc đẹp trai cũng là một trong số những điều kiện rồi.
"Trời lạnh thế này, chắc hôm nay cho nhân viên nghỉ để họp online rồi phải không?" Dương hỏi.
"Ừ." Thành An gật đầu, tiến đến ngồi cạnh Dương, kéo chăn đắp kín người, chỉ để lộ mỗi cái đầu.
Hai người đàn ông khô khan, các cuộc trò chuyện chủ yếu đều xoay quanh vấn đề công việc, giờ đây lại cùng nhau ở một chỗ mà không có người khác nên bọn họ chẳng biết nói gì, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Không gian cũng theo đó mà trở lên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, cũng may là có Thành An bắt chuyện trước: "Thật ra em rất ngưỡng mộ anh."
Dương quay sang nhìn Thành An, giọng hơi nghi hoặc: "Ngưỡng mộ anh?"
"Ừ." Thành An gật đầu. "Vì anh có thể ở bên Bình An mọi lúc, chỉ có anh mới hiểu được em ấy nghĩ gì, muốn làm gì."
Anh hơi cúi mặt xuống, nở một nụ cười chua chát: "Vì anh có thể đem đến niềm vui cho em ấy."
Dương và em gái của anh là người của cùng một thế giới. Bọn họ đều trải qua quá khứ khắc nghiệt, thậm trí còn có thời gian hai người họ đã lợi dụng đối phương để đạt được mục đích của riêng mình. Anh không trải qua cuộc đời giống họ, cũng không bắt kịp được suy nghĩ, tư duy của họ.
Thứ duy nhất anh có thể làm là cố hết sức mình làm việc để có thể bảo vệ em gái của anh, bảo vệ gia đình này.
Dương lặng người nhìn Thành An một lúc lâu, anh nhận ra được sự cô đơn trong đáy mắt của Thành An, nhận ra được sự ganh tị nhẹ nhàng tồn tại trong câu nói của anh ấy.
Anh khẽ cười, khoanh hai tay ra sau đầu, nói: "Về chuyện hiểu cô ấy, em ngưỡng mộ bố thì đúng hơn.
"Sự ăn ý giữa ông Đình và Bình An là một điều tuyệt đối, không có kẽ hở. Chỉ cần một cử chỉ, một ánh nhìn, hai thầy trò họ có thể hiểu tất cả những gì đối phương muốn nói, muốn làm. Đó là kết quả của cả một quá trình dạy dỗ suốt bao nhiêu năm của ông, nhưng cũng có thể là sự ăn ý trời ban, chuyện này không một ai có thể giải thích được. Dương thở dài, nói tiếp:"Thật ra người được ngưỡng mộ phải là em."
Thành An cười khẽ một tiếng, sống mũi có chút cay cay, anh nghẹn ngào: "Em thì có gì để mà ngưỡng mộ."
"Cô ấy có thể buông bỏ tất cả sự hiềm nghi, dè dặt, có thể đứng sau lưng em, hoàn toàn dựa dẫm vào em. Cô ấy có thể khóc trước mặt em, nói ra những uất ức của mình, chỉ có em mới an ủi được cô ấy."
Anh quay sang nhìn Thành An đang c.h.ế. t lặng bên cạnh, giọng nói cũng giống như con người anh, nhẹ nhàng và ấm áp. "Còn anh thì không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!