Chương 12: (Vô Đề)

Hai huynh muội Viên Hồng, An Nguyên cùng nhau sống trên Mai sơn. Cả một ngọn núi rộng thênh thang chỉ có mỗi hai huynh muội, nhưng như vậy cũng đã khiến họ cảm thấy hạnh phúc. Cả hai có xuất phát điểm như nhau, đều được sinh ra từ đá, số phận và hoàn cảnh cũng tương tự.

Thật may mắn khi ông trời đã cho họ tìm thấy nhau.

Vì biết ca ca thích ăn trái cây, Vương An Nguyên nằng nặc đòi Viên Hồng đưa cô xuống núi để mua hạt giống về trồng. Viên Hồng cũng rất cưng chiều muội muội, cô ấy muốn gì hắn cũng gật đầu đồng ý.

Trước đây Viên Hồng chỉ toàn loanh quanh ở Mai sơn tu luyện và tìm đồ ăn nhưng bây giờ ngày nào hắn cũng đưa muội muội đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác, ngắm hết thảy những mỹ cảnh nhân gian.

Hắn cũng bắt đầu dạy phép thuật cho An Nguyên, nếu sau này hắn có mệnh hệ gì, muội muội cũng có thể tự bảo vệ mình.

Cũng may là muội muội hắn rất thông minh, khả năng tiếp thu cực tốt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cô đã nắm vững được các phép thuật mà hắn dạy. Với khả năng tiếp thu của muội muội, hắn tin chắc rằng cô ấy sau vài năm nữa, không, chỉ cần một năm nữa thôi là có thể đuổi kịp hắn.

Vì cả hai đều được sinh ra từ đá, một người sinh trước cả thiên địa vạn vật, người kia lại chẳng biết sinh thần của mình nên An Nguyên quyết định lấy ngày 4 tháng 4, ngày sinh của Vương An Nguyên làm sinh thần của cả hai.

Viên Hồng thích ăn nhất là đào, nhưng những cây đào trong vườn lại chưa lớn, vả lại sinh nhật thì phải tặng một cái gì đó thật bất ngờ. Vương An Nguyên cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, cô muốn tặng cho Viên Hồng một trái đào thật lớn, một trái đào độc nhất vô nhị.

Nhưng cô lại không biết ở đâu có bán trái đào lớn như vậy.

Cô ngồi ở vườn đào, tay cầm chiếc cuốc nhỏ cứ mải đập xuống đất, đầu óc như đang ở trên mây, vì vậy cô đã không may đập trúng tay mình. Cũng may vì cô không sử dụng lực nên chỉ có ba ngón tay bị xước ra và chảy máu.

Vương An Nguyên đang định chạy đi rửa tay thì đột nhiên cây đào ở bên cạnh cô bỗng dưng lớn dần lớn dần, chỉ trong vài giây nó đã cao đến 5 mét và kết trái. Điều đặc biệt là, từng trái đào ở đây đều rất lớn, lớn gấp bốn gấp năm lần bình thường, trái nào trái nấy căng mọng, nhìn thích mắt vô cùng.

Cô trố mắt nhìn cây đào, hai mắt sáng rực, phấn khích nhảy nhót như trúng được vàng. Cô sống đến nay đã hơn bốn ngàn năm nhưng chưa từng nhìn thấy cây đào nào lớn như vậy. An Nguyên vừa nhìn những trái đào lớn căng mọng vừa cười khúc khích, vậy là cô đã có quà tặng sinh thần ca ca rồi.

Thế rồi cô chạy một mạch vào động, hôm nay dù có thế nào cũng không cho Viêm Hồng ra ngoài. Ngày mai cô sẽ cho huynh ấy một bất ngờ.

Viên Hồng đang ngồi nhắm mắt luyện khí trong hang, hắn nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra xem tình hình. Khi thấy An Nguyên chạy vào với gương mặt nhem nhuốc, mấy ngón tay phải thì đầy máu, m.á. u còn dính lên cả y phục hắn liền đứng phắt dậy rồi chạy đến chỗ cô ấy.

Hắn khẽ nâng đôi bàn tay đầy m.á. u của An Nguyên lên, đặt bàn tay mình lên những ngón tay đầy m.á. u ấy, từ bàn tay hắn hiện ra một luồng sáng màu lục. Vài giây sau, vết thương của An Nguyên đã khỏi hẳn, thậm chí còn chẳng để lại sẹo.

"Cảm ơn ca ca.

"Cô cười khúc khích, gương mặt nhem nhuốc trông thấy mà thương. Lúc nãy Viên Hồng lo việc trị thương cho muội muội trước, bây giờ hắn mới bắt đầu hỏi chuyện:"Tại sao muội lại bị thương?"

"Lúc nãy muội sơ ý không may đập trúng tay."

Cô ngắm bàn tay đã lành của mình, cười khúc khích.

"Lần sau để ta làm cho, muội ở đây tập trung tu luyện là được rồi.

"Thấy cái cuốc vẫn còn dính m.á. u trên tay An Nguyên, Viên Hồng đã hiểu mọi chuyện. Có lẽ trong lúc bất cẩn muội muội hắn không may đập vào tay nên mới bị thương như vậy. Vương An Nguyên cái gì cũng giỏi, hỏi gì cũng biết, không cái gì là không biết làm. Nhưng cô ấy lại rất hậu đậu, làm gì cũng có chỗ không tốt, mỗi lần làm xong một thứ gì đó là y như rằng trên người lại xuất hiện vài vết thương. Lại còn có cái tật dễ giật mình, chỉ cần tiếng động lớn một chút cũng đủ khiến cô ấy giật đùng đùng."Dạ." Cô ôm cánh tay Viên Hồng, giọng nũng nịu. "Muội biết rồi."

An Nguyên tựa đầu lên vai hắn, miệng nhỏ vẫn cười khúc khích một lúc rồi ngủ thiếp đi. Viên Hồng kéo chiếc chăn ở trên giường xuống rồi đắp cho cô, muội muội hắn rất dễ tỉnh nên hắn không dám bế cô đặt lên giường, vì chỉ nhúc nhích một chút thôi thì cô ấy cũng thức giấc.

Trên tay Viên Hồng xuất hiện một chiếc khăn đã thấm nước, hắn dùng nó lau mặt rồi vỗ khe khẽ vai cô. Hắn nhìn cô, trong lòng chứa bao điều phức tạp.

Đột nhiên cơn đau từ lồng n.g.ự. c ập tới, hắn vội lấy tay che miệng, quay đầu ra chỗ khác ho khan. Hắn cố gắng kiềm giọng để tránh việc muội muội vì hắn mà thức giấc. Từ lúc An Nguyên đến đây, không hiểu vì lý do gì mà sức khỏe của hắn càng ngày càng tệ.

Thân hình cao lớn lúc trước giờ đây chẳng khác gì một bộ xương di động, hắn luôn phải mặc nhiều áo để giấu đi.

Ngày hôm qua, trong lúc đi qua núi Ngọc Tuyền đã có một vị tiên nhân chặn đường hắn. Ông ta nói tình trạng sức khỏe của hắn quá tệ, nếu không chữa trị chắc chắn hắn chỉ sống được quá lắm là nửa năm nữa.

Y nói y có thể chữa cho hắn, chỉ là thời gian sẽ hơi lâu mới trị được dứt điểm. 

Nhưng hắn sao đành lòng bỏ muội muội lại cơ chứ. Hắn biết, muội muội cần hắn, hắn cũng cần cô ấy. Nếu bây giờ hắn bỏ đi, nhất định muội muội sẽ rất buồn, rất cô đơn. Nhưng nếu hắn không chữa bệnh thì đến nửa năm sau, hắn và muội muội sẽ phải âm dương cách biệt, vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa.

Thấy Viên Hồng do dự, vị kì nhân kia gặng hỏi chuyện hắn. Khi ấy, ngài mới biết hắn còn có một tiểu muội muội. Cũng may, tiểu muội muội ấy không phải yêu quái hay ma quỷ, lại có căn nguyên, ngài có thể nhận cô bé ấy làm đệ tử.

Viên Hồng nghe thế thì mừng lắm, hắn hẹn với vị kì nhân kia rằng ba ngày sau sẽ đến vì hắn còn phải đón sinh thần với muội muội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!