Tác giả: Tiểu Thất Tử

Năm thứ bảy tôi thầm yêu anh ấy, dưới sự cổ vũ của bạn thân. Tôi xách hoa và bánh kem, ngồi chuyến tàu suốt đêm để đến tỏ tình với anh ấy. Thế nhưng lại bắt gặp họ hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Anh ta ôm bạn thân tôi, giọng lạnh nhạt hỏi: “Cậu đến làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Tôi lôi thôi lếch thếch, đang định mở miệng giải thích. Bạn cùng phòng của anh ta ở bên cạnh khẽ cười một tiếng: “Bạn gái tôi mang bánh tới cho tôi, liên quan gì đến cậu?”
Tôi c.hết vào năm tôi yêu anh ấy nhất. Tài sản hàng trăm triệu, anh nói bỏ là bỏ. Cùng tôi chôn thân trong biển lửa. Khi mở mắt ra, tôi đã quay về mười năm trước. Chúng tôi vừa mới kết hôn, là lúc tôi ghét anh nhất. Tôi chạy đến công ty anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, nghẹn ngào nói: "Thời Hoài Tự, xin lỗi anh." Anh sững người trong chốc lát, sắc mặt bình lặng, "Nói đi, lần này em lại định dày vò tôi thế nào nữa?"
Văn án: Con nhân ngư trong vườn sau nhà ta hớn hở nói cho ta biết: vị phu quân đã cùng ta đầu gối tay ấp suốt ba năm qua, thực chất chỉ là kẻ giả mạo. Phu quân thật sự của ta, từ lâu đã nên đôi với nàng ta dưới đáy hồ. Muốn chuộc chàng về, ta phải tự tay moi tim kẻ đang nằm cạnh gối đầu giường, rồi ném nó xuống hồ. ————————————— Quỹ “Trà đá nuôi chữ” chính thức nhận quyên góp! 🐣 Nếu bạn thấy truyện hay, thấy editor còn sống và chưa bị deadline đè bẹp, xin mời ủng hộ một cốc trà đá để mình có...
Tôi và cô bạn "thân như kẻ thù" tranh giành nam thần, ghen tuông đến mức đánh nhau rồi bị đưa vào đồn cảnh sát. Cô ta tức giận ném cậu em trai làm cảnh sát về phía tôi: “Cô chỉ xứng đáng yêu tên ngốc này thôi!” Tôi cũng chẳng vừa, quăng ngay cậu em trai xấu trai nhà mình lại: “Cô nghĩ mình khá hơn à? Tặng cô đấy, quỳ xuống mà cảm ơn đi.” Vài ngày sau, vào lễ Tình nhân. Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở công viên giải trí. Cả hai đều khoác tay em trai của đối phương. Khoảnh khắc ấy, bốn người đồng...