Chương 10: (Vô Đề)

Lông mi anh run lên, từ từ mở mắt.

"Anh bị sốt rồi, tôi đi mua thuốc hạ sốt."

Giọng Triệu Diễn Tranh yếu ớt: "Lạnh. Ôm tôi đi."

Tôi hơi lo lắng, nhìn ra ban công thấy cửa mở nửa cánh, có chút do dự.

Tối qua quên đóng à?

Gió thổi vào, đúng ngay chỗ Triệu Diễn Tranh nằm.

Tôi hay giành chăn khi ngủ, chắc anh bị lạnh thật.

Tôi ôm lấy anh: "Vậy tôi đặt đồ ăn ngoài, nhờ họ mang thuốc đến."

Triệu Diễn Tranh "ừ" một tiếng.

Giọng khàn khàn.

"Xin lỗi, có thể tha thứ cho tôi không?"

Tôi cảm thấy lòng bàn tay ướt ướt.

Sững người.

Khóe mắt Triệu Diễn Tranh đỏ hoe, nước mắt chảy dài vào kẽ tay tôi.

Anh hình như sốt đến mơ hồ, xoay người ôm chặt tôi:

"Tôi lang bạt bên ngoài suốt 1 tháng, ăn không no, mặc không ấm, chỉ muốn nhanh chóng quay về. Đừng phớt lờ tôi nữa, được không?"

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Diễn Tranh, tôi bỗng mềm lòng.

Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Có vài nguyên tắc cần thiết lập.

Giống như dạy chó, đánh một cái thì cũng phải cho một viên kẹo ngọt.

Không ai ép ai đến đường cùng cả.

Tôi ôm lấy anh: "Thôi được rồi, tha cho anh. Nhưng không được có lần sau."

"Được."

11

Ba ngày sau, vào sáng sớm.

Ánh nắng ban mai còn mờ nhạt, mọi thứ vẫn chưa hiện rõ hoàn toàn.

Triệu Diễn Tranh đang chạy bộ buổi sáng thì tình cờ gặp An Dự Hàng đang ngồi dưới lầu.

Cả hai chạm mắt nhau.

Trên mặt An Dự Hàng vẫn hằn vết bàn tay.

Là do tối qua anh ta nổi m.á. u điên, bị Triệu Gia Linh tặng cho một cái bạt tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!