Chương 16: (Vô Đề)

Ngoại truyện

Ta tên là Giang Trĩ Ngư, năm cập kê bỗng mắc phải một chứng bệnh kỳ quái.

Trong thôn đều nói ta bị lao phổi, ho không dứt, hoàn toàn phải dựa vào thuốc thang để cầm cự.

Không lâu trước, một vị thầy âm dương từ trấn bên đi ngang qua, nói ta ấn đường ảm đạm, cần tìm người xung hỉ.

Phụ mẫu ta vốn tin vào quỷ thần, hôm sau liền vội vã gả ta đi.

Nói ra cũng lạ, nhà ai mà không có mắt vậy chứ, lại dám cưới một kẻ ốm yếu như ta?

Không ngờ, lại là một công tử nhà giàu.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chắc đầu óc hắn có vấn đề.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã giật mình hoảng sợ.

Công tử ấy thân hình tuấn tú, dung mạo tựa tiên nhân, một chiếc khăn tay cũng đủ đổi lấy ba năm lương thực của nhà thường dân.

Dù là để cầu may mà cưới người về xung hỉ, thì với dáng vẻ khoẻ mạnh như hắn, người nghèo hèn như ta vốn không có phần.

Mới chung đụng một khắc đồng hồ, ta đã biết hắn là kẻ không thích cười, đối với ta lại càng lạnh nhạt.

Vừa gặp đã dùng ánh mắt u tối nhìn chằm chằm ta, khiến ta sởn cả da gà.

Ta chưa từng ra khỏi thôn, muốn né tránh, lại bị hắn mạnh mẽ nắm lấy cằm, lạnh giọng:

Không được sợ ta.

Nhưng làm sao mới thật sự không sợ được đây?

Đêm động phòng, hắn suýt nữa ăn tươi nuốt sống ta.

Ta sợ đến khóc hết mấy lần, cuối cùng phải ôm hắn làm nũng mới miễn cưỡng chợp mắt được.

Bảo hắn thích ta ư? Không giống lắm.

Ánh mắt ấy ta từng thấy rồi — mấy ông độc thân trong thôn bị vợ bỏ cũng nhìn người ta như vậy, đầy ấm ức mà chẳng thể trút ra.

Hay là… hắn sợ ta bỏ trốn?

Ta kéo tay áo hắn, nghiêm túc nói:

"Phu quân, thân thể thiếp yếu lắm, có muốn trốn cũng không chạy được xa đâu."

Hắn nhìn ta một lúc, đột nhiên khẽ cười khẩy, rút tay áo về:

Câm miệng.

Ta ngẩn ra, quay về phòng đỏ mắt khóc ròng — chắc là chán ghét ta rồi.

Rõ ràng đêm qua còn hôn ta mà, hôm nay đã mắng rồi.

Tối đó ta thu dọn hành lý, quay về nhà mẹ đẻ.

Đêm ấy khóc đến mệt lả, ngủ một giấc tối tăm trời đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!