Tác giả: Dược Thiên Sầu

Nữ nhân nắm tay của thiếu niên, tay nắm tay dạy hắn viết ra "Sư", thế là thiếu niên có họ. Sơn Hải đốt đèn, cùng trăng sáng tranh nhau phát sáng! Cảnh giới: Sơ Võ, Cao Võ, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên

Cuối con đường chông gai kia, là thắng lợi vẫy chào. Ba trăm năm tắm mình trong biển máu, trái qua bao kiếp nạn, người cuối cùng vượt qua hết thảy mới là Vương! Tinh thần tan vỡ, chư thần phẫn nộ, thiên la địa võng trốn ở chỗ nào? Đi đi đi, về về, vạn niệm đều hóa hư vô. Cây cầu kín người đi. lá rụng về cội gặp gió lại nổi lên, tung bay chín vạn dặm trên trời, sấm chớp vang dội che phủ ánh sáng. Bá vương đã trở về..

Thân nam nhi, chí khí cao vút, nhiệt huyết tràn đầy, tinh thần hào sảng! Tinh không mênh mông, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật Đế Như Lai, mặc tình ai pháp lực vô biên! Chúng sinh như mây, một bầu nguyện lực lại đổi lấy biển máu mênh mông cuồn cuộn! Quỷ khóc thần gào, biển máu vô bờ, xin hỏi đường ở phương nào!? Nếu đã không đường, bất chấp bể khổ biển máu, bạch cốt hóa thuyền, một bước lên trời!

Truyền thuyết kể rằng, Thương Tụng luyện chế ra tám món pháp bảo, xưng là một bộ, công dụng nghịch thiên, có thể phá trời cũng có thể vá trời, lợi hại nhất phải kể đến chính là thần khí "Thương Kính". Sau khi vợ chồng Thương Tụng mất tích, Vũ triệu tàn, tám món bảo vật cũng dần thoắt ẩn thoắt hiện trong giang hồ, truyền tay nhiều người giữa các nước chư hầu. Qua thời gian, các nước nhỏ dần bị kẻ nắm thần khí thâu tóm, tạo nên cục diện “Bát cường cát cứ”, tám món bảo vật cũng trở thành trấn...