Từng tiếng sấm dần dần lắng xuống. Mưa cũng tạnh, không trung cũng rất nhanh sáng sủa trở lại.
Các Hồ tộc lại chạy nhảy chơi đùa xung quanh, một con Hồ tộc bị truy đuổi trốn đã nhảy qua dòng suối, đi tới một hố gần dòng suối để ẩn nấp.
Ánh mắt của Hồ yêu chợt dừng lại, chăm chú vào rễ chây bị thối trong hố, chỉ thấy trên rễ cây mọc ra một mầm non, phía trên có mấy cái lá cây màu xanh lục như ngọc thuý, cảm giác đầy linh khí.
Hồ tộc kia dần dần trợn tròn mắt nhìn rồi bò ra khỏi hố, hướng lên trời "Xèo xèo" kêu to không ngừng.
Các Hồ tộc chơi đùa xung quanh lần lượt dừng đùa giỡn, quay đầu nhìn về phía bên này. Sau đó tất cả đều chạy về phía này, vây quanh cái hố kia, nhìn chằm chằm vào mầm cây xanh biếc.
Chẳng bao lâu, trưởng lão Hồ tộc đóng ở đây nghe tin chạy tới, nhảy vào trong hố và ngồi xổm thân cẩn thận tra xét.
Xác nhận không phải là thực vật khác mà là một mầm cây mới mọc lên từ rễ cây Hồ Tiên Quả, hai tay trưởng lão Hồ tộc run lẩy bẩy, cuối cùng quỳ xuống, hướng mặt lên trời mừng đến chảy nước mắt, lạc giọng hò hét: "Trời xanh ơi!"
Đại La Thánh Địa, Đại La Thánh Địa ban đầu.
Nơi xung quanh có vải mong thả xuống, tia sáng xuyên qua, nữ nhân nằm trên giường nhỏ yên tĩnh, La Phương Phỉ vẫn đang ngủ say.
Tuy vẫn luôn ngủ say nhưng Hồ tộc vẫn luôn một lòng chăm sóc cho nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hồ tộc còn chuyển nàng đến nơi này, đây là nơi nàng lớn lên, cũng là hoàn cảnh nàng quen thuộc, có thể hoàn cảnh và bầu không khí của nơi này sẽ có lợi cho nàng khôi phục.
Hồ tộc thật sự không tìm được cách nào khác, tất nhiên chắc hẳn phải suy nghĩ tới nơi có lợi như vậy.
Dưới bậc thang bên ngoài Lâu Các phủ vải mỏng có trưởng lão Hồ tộc tới báo tin. Tộc trưởng Hắc Vân vui vẻ không nhịn được, hưng phấn đi tới đi lui.
Nhận được Hồ tộc trấn giữ ở Vô Lượng Viên thông báo, rất nhiều nơi từng sinh trưởng Hồ Tiên Quả, đã từng bị chín Thánh trắng trợn phá hủy, hình như trong một đêm, cây Hồ Tiên Quả một lần nữa từ dưới đất nảy mầm lên, lại sinh trưởng ra cây giống Hồ Tiên Quả mới, hơn nữa không chỉ một cây mà còn rất nhiều.
"Đi, đi xem thử." Hắc Vân hưng phấn phất tay.
Hắn vung tay lên hình như chọc giận tới trời. Ầm! Một tiếng sét đánh ngang qua không trung, dọa cho các Hồ tộc nhảy dựng.
Đám người Hắc Vân đều ngẩng đầu nhìn về phía trên không trung, Hồ tộc chơi đùa dưới chân núi khiếp sợ đến mức trốn chạy khắp nơi.
Ầm! Lại là một tiếng sét hiện lên.
Ầm ầm ầm...
Liên tiếp có tiếng sét đánh ngang qua không trung tàn sát bừa bãi, hỗn loạn không ngừng, tia sáng chớp hiện, soi sáng mặt đất tối tăm, hình như muốn chấn áp đám Hồ tộc yêu tà vậy.
Thấy sét đánh không muốn người làm lòng người chấn động run rẩy, khiến cho người ta kinh tâm động phách, thần hồn run rẩy.
Sấm sét giống như phát điên, khiến đám người Hắc Vân phải rụt đầu lại, không biết ông trời làm sao.
Ầm! Một đợt sấm sét rất hung bạo mạnh mẽ giống như một con rồng lớn tức giận lướt ngang qua không trung, trong thiên địa sáng ngời, thậm chí là chói mắt, sông núi mặt đất chấn động ong ong vang dội.
"A!" Một tiếng nữ tử thét chói tai từ trong lầu các đang thả rèm mỏng truyền ra.
Đám người Hắc Vân chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên giường nhỏ bên trong mơ hồ có bóng người ngồi dậy.
Mấy người Hắc Vân ngây người nhìn nhau một hồi, sau đó chạy như bay, vén rèm mỏng. Mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, dần dần vui mừng không thôi.
Trên giường nhỏ, La Phương Phỉ ngồi dậy và mở miệng thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, dường như vừa có một cơn ác mộng.
Bên ngoài không ngừng có tiếng sấm sét, lại khiến cho nàng tỉnh táo nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng đối diện với mấy người Hắc Vân.
Trong thiên địa ẩn chứa uy thế của u minh, hình như khiến cho tất cả vật ngủ say phải thức tỉnh lại...
Trong thành phố trên núi, ánh nắng rạng rỡ, thời tiết nóng bức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!