Chương 3909: Trẫm hứa đời này ngươi vừa lòng thỏa ý (2)

- Năm xưa xảy ra chút chuyện, đồ vật trong người bị cướp mất, nên không cách nào liên hệ được.

Miêu Nghị cười ha ha nói:

- Vậy các ngươi cũng có thể chủ động liên hệ với trẫm... Liên hệ ta mà, mục tiêu lớn như vậy không đến nỗi tìm không được chứ, cứ nói là bằng hữu của ta, chắc người mặt dưới cũng sẽ bẩm báo xác minh.

Lời này khiến hai phu phụ biết hồi đáp thế nào?

Khoan nói quỷ mới biết người còn nhận chúng ta hay không, chỉ riêng việc chúng ta tự dựng chạy đến tìm Thiên đế leo bằng hữu, liệu có thích hợp không?

- Bệ hạ ngày bận trăm công ngàn việc, chúng ta không dám quấy rầy.

Ban Nguyệt Công khách khi đáp một câu.

Cứ thế lời qua lời lại, mấy vị này hỏi một câu đáp một câu, xa lạ vô cùng, nhiệt tình ôn chuyện của Miêu Nghị bị giội tốt hơn nữa, cuối cùng hỏi:

- Có điều gì khốn khó cần trẫm giải quyết giúp các ngươi không?

Ban Nguyệt Công lắc đầu nói:

- Bệ hạ anh minh, bây giờ thiên hạ thái bình, chúng ta cũng du nhàn tự tại, không có khốn khó gi.

Miêu Nghị nói:

- Tới Thiên Đình đi, trẫm an bai vị trí cho ba ngươi, không để lỡ các ngươi du nhàn, còn có bổng lộc để cầm, an nhiên tự tại qua ngày.

Ban Nguyệt Công vội nói:

- Chúng ta tản mạn lâu rồi, không quen với quy củ, làm thôn phu sơn dã là tốt nhất.

Hảo ý bị luân phiên cự tuyệt, hiển nhiên không muốn đi lại quá gần với hắn, sắc mặt Miêu Nghị khẽ biến, nhàn nhạt A một tiếng không nói gì thêm, nhìn bộ dạng ứng phó của bọn họ cũng rất khó chịu, tùy tiện khách sáo một hồi, liền sai người thưởng chút đồ vật, rồi đem người đuổi đi.

Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Miêu Nghị ngồi trong đình tử chuốc liền mấy chén, chợt nói:

- Gọi Thăng Mộ Tuyết tới gặp trẫm!

Lát sau, một tên nữ hầu tiến vào bẩm báo nói:

- Bệ hạ, Thăng đại nhân nói... Hắn nói... Hắn nói hắn đang câu cá, không rãnh, hỏi bệ hạ có việc gì?

- Hắc! Cầu trẫm thả lão bà hắn ra, lại mặt dày mày dạn quấn lấy trẫm đòi thăng quan, bây giờ còn dám sĩ diện với trẫm, gia hỏa nay càng lúc càng qúa thể, còn mượn chuyển lên mặt, trẫm phải tìm hắn tính sổ mới được!

Miêu Nghị vui vẻ, đột nhiên đứng lên, mới đi ra thủy tạ, lại chợt dừng bước, nói:

- Chuẩn bị mang theo mấy vò rượu ngon...

Thời quang chầm chậm đi qua, tinh không mênh mông, Thiên Đình đã lập được mười vạn năm!

Kỳ hoa dị cảnh điểm xuyết hoa viên, trong một tòa lương đình, Vân Tri Thu ươn lên bụng tròn, đang chơi đùa cùng một tiểu nữ hai y sam giản di, cách ăn mặc của tiểu nữ hài rõ ràng không hợp với nơi này, ngược lại giống như là đến từ gia đình bần dân chốn thế tục.

- Ăn đi! Đừng ngại, cứ cầm mà ăn!

Vân Trị Thu cầm một quả đào, cười đưa cho nàng.

Tiểu nữ hài hai tay đặt ở sau lưng, lắc lắc đầu, bộ dạng rụt rè không dám cầm, có điều đôi mắt to hắc bạch phân minh kia lại không ngừng nhìn lên các sắc trái cây mùi thơm ngào ngạt trên bàn, thỉnh thoảng còn len lén nuốt nước miếng.

Vân Tri Thu thả qủa đào về lại trên bàn, hai tay ôm lấy bụng bầu, dưới sự dìu đỡ của Tuyết Nhi, ngồi xuống, cười nói với tiểu nữ hài:

- Vậy ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình cầm, nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!