Tác giả: Vương Nhị Miêu

Tôi từng yêu một chàng trai nghèo, rồi lại vì anh ta nghèo mà dứt áo ra đi. Nhiều năm sau, anh ấy công thành danh toại, còn tôi – trong lúc bưng đồ ăn – vô tình làm bẩn chiếc túi xách của bạn gái anh. Cô bạn gái trẻ nhếch môi cười khinh: “Cô biết cái túi này bao nhiêu tiền không? Cô có đủ khả năng đền không?” Tôi khẽ cười, đưa chiếc túi của mình tới trước mặt cô ta: “Birkin phiên bản giới hạn, giá gấp ba lần túi cô đang cầm. Dùng cái này đền, được chứ?”
(Văn án) Tôi đã thầm yêu Giang Trì từ lâu, khi tỏ tình tôi chỉ thốt ra được một câu: "Hôm nay trăng tròn quá nhỉ?" Anh ấy cười xấu xa hỏi tôi: "Vậy có muốn hôn một cái không?" Nhưng tôi lại sợ hãi: "Tôi bị cảm rồi, để hôm khác nhé..." Nhiều năm sau, chuyện tình thầm lặng mà tôi viết trở nên nổi tiếng, anh ấy chặn tôi ở góc tường và hỏi: "Nhà văn nổi tiếng, hôm khác là ngày nào?"