Cùng với xe tang đến nhà hỏa táng, chuẩn bị hộp đựng tro cốt, tự tay xúc tro cốt vào...
Nghĩa trang tìm một nơi dựa núi hướng sông, môi trường rất tốt.
Trên bia mộ khắc dòng chữ: "Mộ của từ mẫu Thẩm Phồn Tinh."
Tôi và Giang Trì trồng rất nhiều hoa sao ở trước mộ bà.
Vị giáo sư họ Hứa đó lại tìm gặp tôi, muốn viếng thăm bà, tôi lại từ chối.
"Thẩm Phồn Tinh đã c.h.ế. t từ lâu rồi, bà ấy đã điên điên dại dại làm Lý Quế Phương mấy chục năm, ông vợ hiền con ngoan, bà ấy là xương tàn trong đất vàng."
Thật nực cười, tôi nghĩ dù bà ấy còn sống, cũng không muốn gặp ông ấy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Giang Trì ôm tôi, đau lòng không thôi:
"Lâm Tiểu Thố, muốn khóc thì cứ khóc ra đi."
Tôi không khóc, không biết vì sao, mỗi ngày vẫn tiếp tục sống như thường lệ.
Cho đến một lần, khi đi ngang qua công viên dưới lầu, một bé gái ôm mẹ nũng nịu:
"Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo..."
Trong khoảnh khắc đó, như thể có một van nước trong lòng tôi bị bật mở, nước mắt không thể kìm nén được nữa.
"Giang Trì, em không còn mẹ nữa rồi..."
Sau này, khi gặp phải một số cảnh tượng, tôi luôn không thể kìm được mà bật khóc.
Lúc đó mới hiểu, hóa ra sự ra đi của người thân không phải là một cơn bão tố, mà là một sự ẩm ướt kéo dài suốt đời.
Ngày hôm đó, do kiệt sức, tôi ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện.
Mẹ chồng tôi từ xa bay về trong đêm, ôm tôi vào lòng an ủi.
"Con yêu, không được khóc nữa, trong bụng con có em bé rồi, mẹ trên trời đến tìm con đấy, biết không."
"Mẹ cũng là mẹ của con, mẹ mãi mãi là chỗ dựa của con, con cũng là chỗ dựa của mẹ."
Em bé rất ngoan, suốt thai kỳ không có gì khó chịu.
Mẹ chồng tôi tìm một chuyên gia quản lý sức khỏe chuyên nghiệp và một chuyên gia dinh dưỡng, cơ thể tôi được điều chỉnh tốt hơn rất nhiều.
Ở tuần thứ 38 của thai kỳ, em bé đã sẵn sàng chào đời. Vì tôi luôn kiểm soát tốt cân nặng nên lúc sinh cũng không quá đau đớn.
Chỉ là khi Mạnh Mộng kể lại cho tôi phản ứng của Giang Trì khi tôi vừa sinh con xong, đã khiến tôi bật cười.
"Chồng cậu cũng lịch sự ghê, bác sĩ đưa con cho cậu ấy bế.
Cậu ấy nói: 'Cảm ơn, không cần đâu, tôi không quen con bé này, vợ tôi đâu?'"
Con gái là một tiểu thiên thần, dễ thương không chịu được, cũng rất dễ chăm sóc, tên gọi ở nhà là Tiểu Tinh Tinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!