Tác giả: Thượng Phong

Tại buổi họp lớp, Bạch Nguyệt Quang – người năm xưa bỏ rơi Lục Châu Ngang – đã quay về. Chơi trò "Thật lòng hay mạo hiểm", anh chọn "Thật lòng". Có người hùa theo hỏi: “Lục tổng à, hôm nay người anh yêu có mặt ở đây không?” Anh siết chặt ly rượu, giọng trầm thấp: “Có.” Nhưng tôi không hề đến buổi họp lớp. Vậy nên—Người anh yêu, không phải là tôi. Đêm đó, tôi xé nát tờ giấy khám thai, nghiêm túc mà dịu dàng: “Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”
Hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta cự tuyệt rời khỏi thế gian. Ta gả cho Phó Hoài. Năm thứ năm sau khi thành thân, ta được chẩn đoán đã có hỉ. Hắn vui đến rơi lệ. Hắn vốn tính lãnh đạm, hai lần thất thố đều là vì ta. Kinh thành ai ai cũng biết, hắn yêu ta như sinh mệnh. Nhưng ta lại biết, hắn ở bên ngoài đã nuôi thiếp. Hài tử ấy đã ba tuổi. Lần này, hệ thống hỏi ta: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, có muốn rời khỏi thế giới này không?” Ta buông lỏng nở nụ cười: “Muốn.”
Nhiệm vụ hoàn thành, ta từ chối rời khỏi thế giới này và gả cho Bùi Hoài. Năm năm sau khi thành hôn, ta được chẩn đoán là có thai. Hắn vui mừng đến rơi nước mắt. Trước nay hắn vốn là người lạnh nhạt, hai lần mất kiểm soát đều là vì ta. Khắp kinh đô ai ai cũng biết, hắn yêu ta như mạng. Nhưng ta lại biết, hắn nuôi thiếp thất ở bên ngoài. Con của bọn họ cũng đã ba tuổi rồi. Lần này, hệ thống hỏi ta: "Nhiệm vụ đã thành công, có muốn rời khỏi thế giới không?" Ta mỉm cười nhẹ nhõm: "Có."
Thái tử gia nhà họ Hạ yêu phải một nữ sinh nghèo. Cô ta lạnh lùng chế giễu: "Anh không phải đối thủ của tôi, dù là con người hay việc này." Tôi khẽ cười dịu dàng, nhẹ nhàng ném một quân cờ đen vào thùng rác. "Ván cờ này, anh bị loại rồi."