Chương 9: (Vô Đề)

Ánh mắt Chi Nhi lạnh như băng:

"Một cái là phu nhân nhặt được ở Trân Bảo Các, một cái là phu nhân tự tay thêu trước khi qua đời.

"Trân Bảo Các? Phó Hoài sững người. Ngay sau đó, hắn như chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt tái nhợt."Niểu Niểu…"

Chi Nhi nước mắt giàn giụa, nhưng giọng nói thì căm hận tột cùng:

"Đúng. Tiểu thư đã sớm biết ngài nuôi ngoại thất, chính là ả "Diểu nương tốt của ngài

"đã sai người đưa tin đến. Tiểu thư biết hết. Nhưng vì tình cảm năm xưa, người không nói. Một chữ cũng không nói…"

Nói xong, nàng không thốt thêm được lời nào nữa, xoay người bỏ đi.

Phó Hoài nhìn hai chiếc túi hương trong tay, đột ngột mở chiếc túi đỏ ra, một mảnh giấy nhỏ rơi ra—

"Nguyện chàng bình an, thiếp cùng chàng dài lâu." 

"Đồng nguyện.

"Là bút tích của hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ viết mấy lời như vậy! Nhưng dù là giả thì đã sao. Phản bội là thật. Lừa dối cũng là thật. Hắn lại run rẩy mở chiếc túi còn lại. Bên trong cũng có một mảnh giấy."Kiếp này đã uổng phí, một bước sai là sai mãi. Ngươi và ta, khó thoát kết cục tàn phai như hoa rụng.Tàn hoa vụn ngọc.Phó Hoài, từ đầu đến cuối, người khiến ta đau lòng chỉ có ngươi." 

"Ta chính là kẻ ngốc nghếch nhất, dại dột nhất trên đời này."

"Ngươi không tin ta, ngươi không tin ta…"

"Thì ra, ngươi lại nghĩ về ta như vậy."

Nước mắt tuyệt vọng của Niểu Niểu, đến muộn màng, cuối cùng cũng rơi vào tim hắn.

Từng giọt, nặng trĩu.

Khoảnh khắc ấy, hối hận cuồn cuộn như lũ tràn về, nhấn chìm hắn trong tuyệt vọng.

Không thể giãy giụa, không thể thoát thân.

Chỉ có thể để mặc nỗi đau và ăn năn gặm nhấm linh hồn từng chút một.

Cho đến chết.

23

Hôm sau, quan tài được hạ táng.

Phó Hoài giữa ánh mắt của bao người, ôm lấy quan tài vừa cười vừa khóc.

Tất cả những người có mặt đều hiểu, Phó Hoài đã điên rồi.

Vì sự ra đi của Hầu phu nhân, Chiến thần từng không đổi sắc trên chiến trường, nay đã hóa thành kẻ điên loạn.

Trong cung, Hoàng hậu tiếp nhận đứa cháu trai nhỏ, lập tức phong đứa trẻ chưa đầy tháng của Phó gia làm Hầu tước, hoàn toàn cắt đứt hy vọng của mẹ con Triệu Diểu.

Khi còn tỉnh táo, Phó Hoài tự tay viết hưu thư, đuổi Triệu Diểu ra khỏi phủ. 

Phó Minh Nam quỳ lạy mãi không dậy, lại bị Phó Hoài nổi giận c.h.é. m một kiếm, m.á. u chảy đầm đìa.

Hắn đỏ mắt, sát khí ngút trời. Dù ai đến ngăn cản cũng vô ích.

Từ đó về sau, Phó Minh Nam không còn dám xuất hiện trước mặt hắn thêm một lần nào nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!