Tác giả: Mộng Nam Sương

full
Ta là trưởng nữ trong gia đình, là người không được yêu thương. Từ nhỏ, ta đã được dạy dỗ phải điềm đạm, đoan trang, trở thành tỷ tỷ gương mẫu cho các đệ muội. Tuy nhiên, vị hôn phu của ta lại bị muội muội cùng cha khác mẹ, trông có vẻ ngây thơ đáng yêu, cướp đi. Các đệ đệ không nhớ đến chút tốt đẹp nào của ta, chỉ trách ta quản giáo quá nghiêm khắc. Phụ mẫu cũng chỉ xem ta là công cụ để trang trí cho gia đình, luôn thiên vị muội muội. Đối mặt với tình cảnh này, ta đành buông tay, mặc kệ mọi...

full
Hứa Phong là một người xuyên không, thế nhưng lại là thai xuyên. Kết quả là từ khi được sinh ra cho tới khi trưởng thành, Hứa Phong quên mất bản thân chỉ là người xuyên không. Chỉ đến khi tấm lòng chân thành của mình bị chà đạp đến không còn một chút gì, Hứa Phong mới muộn màng biết được mình không phải là người của thế giới này mà chỉ là một kẻ xuyên không. Nhiệm vụ thất bại, không sao hết. Tình yêu bị phụ bạc, không sao hết. Ân nghĩa bị ruồng bỏ, không sao hết. Hứa Phong chỉ muốn về nhà.

full
Hôn sự của ta bị đích muội đoạt mất. Đã vậy còn bị hoàng hậu giáo huấn một tràng. Đối thủ một mất một còn nghe tin liền ngàn dặm xa xôi chạy đến cười nhạo ta. Thế nhưng, trong ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, ta lại nghe được tiếng lòng của hắn. “Gả cho ta chẳng phải sẽ bớt đi nhiều rắc rối sao?” Vậy là trước mặt mọi người, ta trừng mắt nhìn hắn, vô cùng chân thành mở miệng. “Xin hỏi ngươi có thể thành hôn với ta không?” Một giây sau, ta nhìn thấy gương mặt hắn đỏ bừng lên.

full
Kiếp trước, sau khi được đón về nhà họ Thẩm, tôi luôn sống dưới sự chèn ép và những mưu kế thâm độc của Thẩm Thiên Thiên, cô thiên kim giả khéo léo nhưng đầy thủ đoạn. Cô ta nhanh mồm dẻo miệng, nghệ thuật trà xanh xuất sắc, khiến ai cũng khen ngợi. Còn tôi thì chẳng thể tranh cãi lại, cuối cùng chỉ có thể ôm nỗi ấm ức mà chết oan. Sau khi sống lại, tôi quyết định: thôi thì giả câm luôn cho khỏe. Dù cô ta có nói gì, tôi cũng chỉ đáp: "A ba, a ba." Nhưng không ngờ từ lúc đó, người bị cả thiên...

full
Ta và hoàng muội chào đời vào thời điểm mẫu hậu rơi vào cảnh khốn cùng nhất. Khi ấy, bà đã mất đi một Hoàng tử. Kẻ gây nên nỗi đau ấy lại ngang nhiên ôm đứa con trai trưởng của mình đứng trước mặt bà, vênh váo đắc thắng. Phụ hoàng ta, người từng thề nguyện sẽ luôn yêu thương mẫu hậu, lại chỉ lạnh lùng đứng nhìn bà chịu đựng mọi uất ức. Ai cũng nghĩ rằng Hoàng hậu đã hết thời, kể cả phụ hoàng cũng tin như vậy. Thế nên, ông mặc kệ mẫu hậu, để bà khép kín cửa cung, nuôi dạy ta và hoàng muội bên...