Chương 13: Thẩm Minh Sơn – Hết!

Lần đầu tiên Thẩm Minh Sơn gặp Thẩm Như Nhiên là sau hơn hai tháng kể từ khi cô được đưa về nhà họ Thẩm.

Phải nói rằng, huyết thống thật sự kỳ diệu.

Chỉ cần nhìn vẻ bướng bỉnh trên gương mặt Thẩm Như Nhiên, anh lập tức nhớ đến chính mình hồi nhỏ.

Giữa anh em ruột thịt, luôn có một sự cảm ứng tâm linh đặc biệt.

Mỗi lần Thẩm Như Nhiên có ý định "giở trò,

"Thẩm Minh Sơn đều nhận ra ngay. Anh ta cảm thấy cô em gái này vô cùng đáng yêu. Nhưng bà Thẩm, khi nhắc đến cô, lại luôn tỏ vẻ chán ghét. Bà thường nói:"Con không biết đấy thôi, con bé lớn lên ở nơi như thế, học đầy đủ mọi thói hư tật xấu."

Thẩm Như Nhiên xấu xa sao?

Thẩm Minh Sơn không nghĩ vậy.

Dù có thế nào, cô cũng không thể tệ hơn Thẩm Thiên Thiên.

Hồi nhỏ, Thẩm Thiên Thiên muốn cậu bé hàng xóm chơi cùng mình.

Cậu bé không chịu, cô liền đập hỏng đồ chơi của cậu bé ấy, rồi còn giả vờ là người bị hại, nói rằng cậu bé đã bắt nạt mình.

Kết quả, cậu bé bị ba mẹ trách mắng, ăn một trận đòn oan.

Chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, khi đó, Thẩm Minh Sơn đã không sao hiểu nổi, làm sao một người như vậy lại có thể là em gái mình?

Sau này, khi Thẩm Thiên Thiên bắt đầu mưu tính đến anh, anh không chiều theo ý cô, liền bị cô gài bẫy.

Từ nhỏ đến lớn, anh không biết đã bị những thủ đoạn của Thẩm Thiên Thiên đổ oan bao nhiêu lần.

Và giờ đây, cô ta lại dùng những chiêu trò ấy lên người Thẩm Như Nhiên.

Thẩm Minh Sơn đương nhiên muốn bảo vệ em gái mình.

Nhưng tiếc rằng, hai cái miệng của anh em họ không đấu nổi "nghệ thuật trà xanh

"của Thẩm Thiên Thiên. Hai người thẳng tính và cứng đầu, muốn phản bác cũng chẳng nói được bao nhiêu câu hoa mỹ. Vậy nên, khi bay sang nước ngoài, Thẩm Minh Sơn đặc biệt mang theo một cuốn sách có tựa đề:"Làm sao để cãi nhau một cách điên cuồng nhưng vẫn hiệu quả.

"Tất cả những chuyện đó đều là chuyện về sau. Vào mùa hè trước khi Thẩm Như Nhiên lên lớp 12, Thẩm Minh Sơn từng chất vấn bà Thẩm, cho rằng bà không nên thiên vị Thẩm Thiên Thiên như vậy."Mẹ thiên vị lúc nào chứ?

Hai đứa ăn mặc, dùng đồ đều như nhau, mẹ đâu có đối xử tệ với ai."

Đó là cách bà đáp lại.

"Thật sao?"

Thẩm Minh Sơn giận đến mức giọng nói run lên:

"Vậy tại sao suốt mấy ngày nay, quần áo của Như Nhiên là con mua, món ăn em ấy thích là con chọn, dụng cụ học tập mang đến trường cũng là con đưa em ấy đi mua?"

"Những chuyện này, mẹ đã làm hết cho Thẩm Thiên Thiên trước, con chỉ bắt chước mà làm cho Như Nhiên thôi."

"Từ đầu đến cuối, chẳng có lần nào mẹ ưu tiên Như Nhiên cả. Đây chính là sự công bằng của mẹ sao?"

Có lẽ ánh mắt của Thẩm Minh Sơn quá nghiêm khắc, khiến bà Thẩm không chịu nổi, bà bộc phát hét lên:

"Con bé chỉ là một đứa lớn lên ở khu ổ chuột, đã học đủ thói hư tật xấu, làm sao so được với Thiên Thiên của mẹ? Mẹ quan tâm đến cảm xúc của Thiên Thiên hơn thì có gì là sai?"

"Không sánh được với Thiên Thiên của mẹ, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!