Tác giả: Mộc Thất Thu

Vào năm thứ năm làm ấm giường cho Vĩnh Ninh Hầu. Trước khi chính thê vào cửa, ta cầu xin hắn thả ta ra khỏi phủ. Hắn chắc chắn rằng ta sẽ không rời đi, lập tức chỉ vào một tên ăn mày bẩn thỉu bắt ta chọn một trong hai. "Không muốn theo bổn hầu, vậy thì theo hắn đi." Thấy sắc mặt ta trắng bệch, khóe môi hắn khẽ nhếch lên. "Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bổn hầu... sẽ cho ngươi ở lại." Ta chậm rãi quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước mặt hắn. "Tạ ơn Hầu gia ban ân."
Khi con trai đơn truyền tám đời của Bùi gia ở Yến Bắc qua đời, ta vác bụng bầu, cầm theo tín vật của hắn, khóc lả đi trước của lớn Bùi phủ. Vốn định vào xin mấy bữa cơm rồi lẳng lặng chuồn đi, ai ngờ ta lại sinh non. Lần nữa mở mắt ra đã thấy hai vị kia của Bùi gia, trên tay mỗi người bế một đứa bé, cười đến không khép miệng lại được. “Giống! Cái mũi này giống, đôi mắt cũng giống!” Ta: “À… Hay là ở lại thêm một năm nữa?” Năm thứ hai. “Bé ngoan! Hai bảo bối như đúc ra từ cùng một khuôn với cha...