Chương 11: (Vô Đề)

16.

Ba canh giờ trôi qua, tiếp nối lại năm canh giờ.

Đêm dần dần tan biến, trên bầu trời xuất hiện một vệt đỏ. Cha mẹ nôn nóng ôm lấy Ngọc Nhi và Châu Nhi ngồi bên miệng hầm.

Chỉ nghe một tiếng quát chói tai, toàn thân ta chấn động.

Không phải Bùi Độ.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, ta đã đẩy cha mẹ cùng Ngọc Nhi, Châu Nhi vào trong hầm.

Đào Đào!

Mẹ ơi!

Ta lập tức nhảy lên giường, mặc quần áo nằm giả vờ ngủ.

Cửa mở rầm một tiếng, Thẩm Văn đá cửa xông vào. Ta giấu tay dưới chăn, siết chặt rồi lại siết chặt nhưng trên gương mặt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh chẳng màng thế sự.

"Thẩm thúc quả thực không biết lễ nghĩa, vậy mà dám xông vào khuê phòng của cháu dâu, cũng không sợ người ta cười nhạo sao!"

Thẩm Văn nhìn quanh, vẻ mặt đã lộ rõ sự bất mãn.

"Đừng nhiều lời! Phu thê Bùi gia đâu? Còn hai đứa nghiệt chủng kia nữa?"

Ta duỗi tay,

"Tối qua ngủ ở trong viện của cha mẹ chồng, Thẩm thúc có thể đi tìm thử."

Thẩm Văn vung ống tay áo, đạp cửa bỏ đi. Một lúc sau, hắn lại tức giận xông vào, đương nhiên là không tìm thấy người.

Ta không thèm để ý đến hắn, chỉ mải mê giãn gân cốt,

"Có lẽ họ đang ngồi ngắm cá bên ao phía hậu viện."

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt hoài nghi rồi lại đạp cửa đi ra ngoài. Dĩ nhiên hắn lại không tìm thấy bất kì ai, vài lần như vậy mới khiến hắn hiểu ra rằng ta đang trêu đùa hắn. Mà trong khoảng thời gian này, cha mẹ đã sớm dẫn theo Ngọc Nhi và Châu Nhi rời khỏi thành.

Hắn tức giận đến mức rút đao chỉ vào ta,

"Ta phải g.i.ế. c ngươi!"

Ta bước một bước, thân thể xoay về phía sau, mạnh mẽ đá một cú vào bên sườn hắn. Chết thì chết, nhưng ta không phải là người dễ dàng đầu hàng người khác.

Dù có c.h.ế. t cũng pahir kéo theo một kẻ làm đệm lưng cho ta.

Thẩm Văn tức giận, nâng đao c.h.é. m về phía ta. Trong tay ta cầm trâm bạc, cũng nhắm thẳng vào tử huyệt của hắn. Chỉ nghe được một tiếng rên rỉ, trâm bạc không sai lệch, trực tiếp cắm vào cổ hắn.

Lưỡi đao trên đầu ta lại không hạ xuống.

Máu ấm làm mờ mắt ta, dưới lớp máu, người kia vững vàng như tùng bách, tay nắm lấy lưỡi đao, m.á. u tươi tuôn ra đầm đìa.

Bùi Độ.

Đột nhiên hai chân ta không còn sức lực, trực tiếp khuỵu xuống, hắn bước hai bước lên phía trước, thuận thế ôm ta vào lòng.

Ta đến muộn rồi.

17.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!