Tác giả: Mộc Tam Quan

Nam hồ ly dùng đủ mọi cách quyến rũ đóa hoa cao ngạo, nhưng đóa hoa ấy chẳng hề dao động. Nam hồ ly nói: "Ngươi nhìn ta xem, ta là một mỹ nhân tuyệt sắc!" Đóa hoa cao ngạo đáp: "Ta ngắm mỹ nhân chỉ như nhìn thấy bộ xương trắng." ... Quả nhiên, đóa hoa cao ngạo nói được làm được. Sau khi nam hồ ly giả chết để trốn thoát, đóa hoa cao ngạo ôm bộ xương trắng của hắn mà ngủ. Đây là câu chuyện Đóa hoa cao ngạo công và Nam hồ ly thụ.
Bạn đang đọc truyện Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc của tác giả Mộc Tam Quan . Trường học Quý tộc thuộc sở hữu tư nhân tại Anh quốc Trường tư nhân đã có một phần nói lên điều kiện của học sinh nơi đây, chưa kể còn có "quý tộc" thêm vào, rõ ràng tại trường này, học sinh chắc chắn thân phận đều là phú quý, quyền thế. Một sự kiện diễn ra tại đây, khiến cho các nhân vật phong vân trong trường đều nghi hoặc. Từ giáo thảo, đến giáo bá, cả hội trưởng Hội học sinh, ai nấy đều: Thiện Sơ? Là cậu...
GIỚI THIỆU Mỗi khi căng thẳng, bé báo tuyết xinh đẹp đều sẽ thích cắn đuôi, khi bị đưa đến phòng ngủ của Vua Sói Tuyết, bé cũng run rẩy cắn đuôi của mình. Vua Sói Tuyết: Em sợ gì? Ta cũng đâu có ăn thịt em. Báo tuyết: Em sợ ngài “ấy ấy” em. Vua Sói Tuyết: Thế thì thất lễ rồi, bổn vương đến đây chính là vì điều này. ——— Báo tuyết: Em nghe bảo chỉ có sói tuyết mới có thể đăng cơ Hoàng hậu…? Vua Sói Tuyết: Có quy định này ư? Để ta hỏi mấy tay sinh vật học xem sao. ——— Ba ngày sau, các nhà Sinh...
--Trích đoạn: - “Tóm lại,” Tổng giám đốc công ty quản lý nói với người đại diện Vu Tri Vụ, “Lần này là một cơ hội cuối cùng, tôi đã bỏ ra nhiều tiền mời PR làm người thể diện cho Dung Quân Tiện.” “Làm người thể diện cho Dung Quân Tiện?” Vu Vụ giống như nghe được chuyện lạ “Mặt trời đã bay đi rồi”, “Dạng người này tồn tại à?” Tổng giám đốc lại nói: “Đúng rồi, bây giờ minh tinh không lên chương trình tạp kỹ thì không hot. Tôi nghĩ có nên tìm PR sắp xếp chương trình cho cậu ta không…” “Không...
Văn án: Tân Thiên Ngọc: Tất cả mọi người đều cảm thấy em không xứng với anh, có lẽ ngay cả anh cũng nghĩ vậy. Túc Trung: Anh không hề nghĩ vậy. Tân Thiên Ngọc: Có lẽ anh chưa từng biết, khi chúng ta ở bên nhau, anh luôn xa cách, chỉ có mình sống chết không buông. Em không muốn như vậy nữa. Túc Trung: Thì không như vậy nữa. — Lần này hãy để anh sống chết không buông tay. Nói một cách đơn giản thì đây là một câu chuyện [ cao quý lãnh diễm công và hèn mọn thụ yêu đương, hèn mọn thụ không hèn mọn...