Tác giả: Kim Dung Phạm

Mỗi người trong chúng ta, suốt những năm tháng thanh xuân, đều từng yêu một người theo một cách rất riêng. Có một người, từng coi tình yêu là giấc mơ xa – đẹp đến nhói lòng, nhưng cũng mong manh đến mức chẳng dám chạm vào. Người ấy đã yêu theo cách của những người mộng mơ: lặng lẽ cố gắng, lặng lẽ ngước nhìn, lặng lẽ đem hết tuổi trẻ của mình để xứng đáng với một ánh mắt không chắc sẽ ngoảnh lại. Dẫu lý trí đã quên, trái tim vẫn còn đau mỗi lần ai đó vô tình gọi đúng cái tên ấy. Có một người,...
Có những mối tình giống như hoa bằng lăng—nở vào cuối mùa, khi người ta tưởng rằng chẳng còn gì để chờ đợi. Cô đến bên anh vào những ngày anh cứ ngỡ trái tim mình đã cạn kiệt cảm xúc. Anh không hứa hẹn, không vội vã. Cô cũng chẳng cần một đoạn kết viên mãn—chỉ cần được cùng anh đi qua mùa hoa tím cuối cùng trong đời. Một chuyện tình dịu dàng như gió thoảng, nhưng cứ mãi vấn vương như sắc tím bằng lăng chưa kịp tàn…