Xin lỗi các thím vì chap này ra hơi lâu 😅 gần đây World Cup và thi cử tới tấp là các thím biết tình trạng của tui rồi hén 😆 chap này tui bù cho các thím một cái chương dài thật dài và có Warning to đùng đoàng rồi nhé 😅 tui cảnh báo là tui viết cảnh 18+ rất kém chưa nhỉ 😅
----
9.
- Loki! Em trai...
- Thor bước tới đỡ lấy cậu bằng cánh tay run rẩy sau đó ghì chặt cậu vào lòng.
- Thor, anh đang bị bỏng...
- Steve cau mày nhìn hai bàn tay của Thor phồng rộp và đỏ bừng.
- Cái quái gì đây?!
- Tony bước đến và chặn lời hắn bằng cách siết chặt lấy vết thương toang hoác kéo dài trên bắp tay của Steve.
- Vết thương nhỏ thôi. Không đáng lo.
- Steve nhăn nhó khi tay của Tony chạm vào.
- Không đáng lo à?!
- Tony nhướn mày, âm vực cao bất thường. Steve chột dạ và đánh trống lảng bằng cách quay sang Thor.
- Cậu ta bị thương nặng lắm. Tay anh cần băng lại ngay.
Thor gật đầu và lẩm bầm.
- Mẹ sẽ giết tôi nếu tôi đưa Loki về với bộ dạng này. Stark, tôi sẽ mượn phòng lab của anh vài hôm nữa vậy.
_____
Không tìm thấy dấu vết nào của Malekith ở chỗ con tàu phát nổ. Điều này khiến Loki vướng bận đôi chút. Theo như cậu biết, gã là một kẻ có dã tâm và chắc chắn sẽ không từ bỏ Aether một cách dễ dàng. Thor nói có thể gã đã bị nổ tung cùng phi thuyền, mà cho dù gã có sống sót thì cũng đã mất sạch quân đội, không còn là mối nguy hiểm đe dọa đối với Asgard nữa.
Có một điều hiển nhiên mà ai cũng nhận ra, Loki đã trở thành khách hàng VIP thường xuyên đến phòng Lab của Tony. Cậu hết đếm nổi số lần tới đây trong vòng một tuần qua. Tất cả những lần bị thương sau khi trọng sinh đã nhiều gấp đôi ở cuộc đời trước cộng lại. Và Loki thì chán ghét với cái ý nghĩ mình yếu ớt vô dụng như một tên người phàm.
Trước khi cả hai quay về, Tony quyết định mở một buổi tiệc nho nhỏ để ăn mừng và tiễn Thor. Mọi người trong biệt thự đều vui vẻ và bận rộn chuẩn bị, nhưng Loki vốn chưa bao giờ là một thành viên trong số họ.
Năng lượng pháp thuật của Loki đang dần hồi phục, cậu gần như chẳng tốn chút sức nào để lẻn ra ngoài mà không ai hay biết.
À, trừ một người.
- Lén lút theo dõi người khác thật chẳng giống anh chút nào, anh trai ạ.
- Loki cười nhạt, nói.
Thor ẩn nấp trong một góc khuất hơi bị lộ liễu, có lẽ là do thân hình to lớn quá khổ của anh, hoặc cũng có thể bởi vì Thor chưa bao giờ bị gắn với hai chữ tầm thường. Anh quá nổi bật, giống như ánh mặt trời chói lọi. Nhìn lâu mắt sẽ đau, tới gần sẽ bị thiêu rụi, nhưng Loki lại chấp nhận để bản thân cậu bị thiêu cháy trong ánh sáng ấy.
Thor lúng túng bước tới, một tay lùa vào mái tóc dài màu bạch kim và xoa nhẹ.
- Anh tới là để theo dõi tôi sao, anh trai? Đám bạn người phàm của anh vẫn cho rằng tôi sẽ tìm cơ hội hủy diệt hành tinh tồi tàn này hả?
Thor lắc đầu, cười ngây ngô.
- Họ không biết anh tới đây. Anh chỉ lo cho em thôi, em trai. Mấy ngày hôm nay em luôn tránh mặt mọi người, kể cả anh. Vì sao vậy, em trai?
Loki không trả lời và lặng lẽ ngắm hoàng hôn màu máu phủ xuống nơi này. Từng cơn gió vờn qua đùa nghịch mái tóc đen dài của cậu, yên tĩnh đến lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!