Chương 7: Thế công của tổng giám đốc

Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Lạc Minh Kính thức dậy, ngồi bên mép giường thở dài.

Ngoài cửa sổ trời đầy mây, gió thu cuốn hết lá vàng, có thể biết trước hôm nay là một ngày âm u.

Khắp phòng đều là bản vẽ, tối qua khi cảm xúc rối thành một nùi thì linh cảm tuôn trào thế là anh thức khuya vẽ một xấp bản thảo thiết kế.

Lạc Minh Kính tiện tay sắp xếp lại, tìm dép lê, cột tóc lên, cầm đồng hồ báo thức ném vào trong nước.

Nặn kem đánh răng, đánh răng.

Ngẩng đầu nhìn gương, bỗng nhiên Lạc Minh Kính sủng sốt, nét mặt đờ đẫn nhưng lòng thì đang điên cuồng gào thét: "Tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên của mình?"

Tới tân lúc này quý ngài yêu tinh mới phản ứng lại, bây giờ cách lúc anh mất đi nụ hôn đầu tiên là mười mấy tiếng.

Lạc Minh Kính rửa mặt cức nhanh, cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng vẽ, anh muốn tìm một người để hét lên thật to: Rốt cuộc tôi cũng hôn được một cô gái nhưng mà tìm hết danh bạ cũng không tìm được ai để nói.

Lạc Minh Kính để di động xuống: "Thôi, tự mình tiêu hóa vậy." Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, anh cũng được coi là một người đẹp trai phong lưu lỗi lạc chính trực hiền lành, cứ thế độc thân 27 năm mãi tới tối hôm qua mới nếm được hương vị đôi môi của con gái, nói ra cũng quá mất mặt.

Hơn nữa, có thể vì khuôn mặt anh trông khá đa tình, không tạo cảm giác an toàn nên mọi người xung quanh đều ngầm cho rằng anh có tình sử phong phú, người yêu cũ ở khắp nơi nơi.

Nhớ tới chuyện này, tâm trạng sung sướng vì tiễn được nụ hôn đầu của Lạc Minh Kính cũng suy giảm.

"Thôi vậy, chịu thiệt thòi cũng coi là phúc, đều đã qua rồi."

Anh đeo tạp dề, kéo màn cửa qua rồi mở cửa quét lá rụng.

Bầu trời hơi âm u nhưng cũng vì thời tiết này mà màu đỏ rực của hoa hồng lại càng tươi sáng hơn. Số lượng nhiều hơn hôm qua, hoa hoa chen chúc nhau tới tận mép giỏ xe, xếp thành một núi hoa hồng nhỏ.

Lạc Minh Kính dở khóc dở cười: "Đây là phương pháp điển hình khi theo đuổi phụ nữ mà…"

Không biết tổng giám đốc có thể kiên trì tặng mấy ngày nữa, Lạc Minh Kính đoán sơ giá tiền, thầm nghĩ: "Tiếc tiền quá."

"Anh!" Hứa Thiến Thiến tới, cô nhìn hoa hồng trong lòng Lạc Minh Kính, hai mắt trợn tròn: "Ai tặng hoa cho anh."

"Bạn."

Hứa Thiến Thiến nhanh mồm nhanh miệng: "Là người bạn đòi bao dưỡng anh tối hôm qua?"

Con bé này.

Lạc Minh Kính cười nhạt, anh hất cằm ra hiệu Hứa Thiến Thiến lấy chổi giúp anh, còn mình thì ôm hoa hồng về phòng vẽ tranh, đồng thời vứt một câu: "Quét xong rồi vào."

Hứa Thiến Thiến quét hai cái thì nhận ra được điều không đúng, cô ném chổi chạy vào tính sổ: "Em là con gái một của nhà họ Hứa, là hòn ngọc quý của cả nhà! Là em gái duy nhất của Lạc Minh Kính anh—

- mặc dù chỉ là anh em họ nhưng anh thân là anh trai không những không nâng niu em còn coi em là cô bé Lọ Lem đi quét rác!"

Lạc Minh Kính đeo kính, từ từ tỉa nhánh hoa: "Em gái, diễn sâu quá, tỉnh mộng đi."

"Em lo cho anh nên mới đến…" Hứa Thiến Thiến ngồi xuống, nói: "Nếu không sáng sớm em cũng không chui khỏi chăn ấm, vừa đi tàu điện ngầm vừa tìm xe buýt chạy tới đây sao? Nói cho em biết một chút thôi."

Cô lấy điện thoại, lục ra một tin weibo: "Hôm qua em lo muốn chết, lướt tìm weibo cả đêm mới rõ ràng mọi chuyện."

Là clip ghi hình trực tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!