Edit: Hàn Mai
Beta: Linh xù
"Lạc Minh Kính ngồi dậy, nhìn đôi môi ướt át của cô và từ từ lại gần."
Đưa tới đầu hẻm, Thời Mẫn cũng xuống xe theo.
Lạc Minh Kính như bị váng đầu, thốt ra một câu: "Vào ngồi một lát không?"
Thời Mẫn gật đầu: "Có gì ăn không? Đói rồi."
"Có nhưng phải đợi một lát." Lạc Minh Kính vào cửa hàng, chuyển ghế lười ra ngoài, từ ngăn kéo trong phòng lấy ra một chiếc hộp inox.
"Trong này có đồ ăn vặt, cô ăn lót dạ trước."
Thời Mẫn thả cả cơ thể lên ghế lười, cô mở chiếc hộp inox trông khá phục cổ ra nhìn nhìn, thấy bên trong có bánh quy marshmallows chocolate, cô trộm cười rồi lấy một cái bánh quy không quá ngọt ra, mở bao bọc rồi ăn hết.
Cô ngã đầu về sau, dựa lên ghế sofa, miệng ăn bánh quy, mắt nhìn Lạc Minh Kính đi lại.
Lạc Minh Kính đã thay quần áo, sơ mi trắng quần đen, đổ nước tẩy trang vào bông trang điểm, vừa đi vừa lau.
Ngoài phòng bếp, Lạc Minh Kính làm một cánh cửa kéo ngăn cách với phòng vẽ và trưng bày tranh.
Thời Mẫn đứng dậy, di chuyển vị trí ghế, để nó đối diện nhà bếp.
Lạc Minh Kính không hề hay biết, anh rửa tay rửa nồi, hỏi cô: "Có ăn kiêng gì không?"
Thời Mẫn nói: "Sao cũng được."
"Vậy thì canh trứng rau cải… Có ăn hành lá không?"
"Có." Thời Mẫn nghiêng đầu, chuyên chú nhìn anh, ánh mắt cô nhìn từ trên xuống dưới, lúc nhìn xuống chân anh cô mới phát hiện anh không đi giày.
"Giày đâu?"
"Không kịp tìm." Lạc Minh Kính rửa đồ ăn, lấy dao, nói: "Hôm nay mặc thử quần áo, trong phòng để khá nhiều đồ giờ có tìm chắc cũng không thấy."
Ánh mắt Thời Mẫn nhìn lên trên một chút, ngừng ở nửa người dưới, lần này Lạc Minh Kính phát hiện, anh ngẩng đầu nhìn qua, trùng hợp thấy được ánh mắt cô, anh ngẩn người rồi hỏi: "Chị đang nhìn gì vậy?"
Thời Mẫn hoàn toàn không có cảm giác bị bắt tại trận, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn lên mặt anh, cười: "Nhìn anh. Hai lần gặp mặt anh đều mặc đồ nữ, tới bây giờ mới nhìn thấy bộ dáng thật của anh, cơ hội tốt như vậy không thể không nhìn nhiều."
Lạc Minh Kính tẩy trang, thay quần áo, ngũ quan không thay đổi mấy nhưng khí chất khác hoàn toàn lúc mặc đồ nữ. Hơn nữa bây giờ anh không cười, nhìn rất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Thời Mẫn càng thưởng thức càng nghiện, ánh mắt như sói, ngay cả mấy sợi tóc rớt trên vai anh cũng không buông tha, lưu luyến nhìn hết một lần, lại thêm một lần.
Lạc Minh Kính cúi đầu thái rau, động tác trôi chảy, lúc ngón tay vuốt rau dính trên dao xuống, Thời Mẫn khẽ híp mắt.
Thật ra cô đúng là thấy sắc nổi lòng tham. Thời Mẫn nghĩ, lời anh nói không sai. Câu vừa gặp đã yêu của cô chỉ là phủ lên lớp ngoài dịu dàng lễ phép cho câu thấy sắc nổi lòng tham thôi, xé lớp vỏ này ra cai còn lại chỉ có ham muốn chiếm hữu anh.
Đáng sợ.
Thời Mẫn thầm nghĩ, sợ là mình cũng điên rồi.
Lý trí là vật ngụy trang cho tình cảm, tình cảm là thứ ngụy trang cho dục vọng. Cô bây giờ, sợ là phải kéo lớp ngụy trang đầu tiên xuống rồi.
Muốn trách thì trách người đàn ông này, từ sợi tóc tới đầu ngón tay ngón chân, đều hợp khẩu vị của cô.
Lúc Lạc Minh Kính ngẩng đầu lên lại thì Thời Mẫn đã nhắm hai mắt lại, hai tay để lên hai bên, gõ cái được cái không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!