Edit: Hàn Mai
Beta: Linh xù
"Nghe rõ những lời tôi nói." Thời Mẫn nói: "Ngay từ lúc đầu tôi hỏi anh, là hỏi, anh có muốn yêu đương không?"
Cô từ từ nở nụ cười, hơi nhíu mày: "Chứ không phải, ngủ với tôi."
Sau khi nhận tin nhắn không lâu, Thời Mẫn gọi điện tới: "Tặng anh, sợ anh hiểu lầm, nên gọi điện thoại nói trực tiếp cho rõ ràng."
Lạc Minh Kính nhẹ nhàng thở ra, biết ngay là hiểu lầm mà.
Thời Mẫn hỏi: "Anh có bạn gái không?"
Lạc Minh Kính chưa kịp thở xong đã bị lời cô chặt đứt: "Không…"
"Tốt." Hình như đầu bên kia, tổng giám đốc vừa cười.
Lạc Minh Kính hỏi: "Ý của Thời tổng là…"
"Tôi nói thẳng, muốn yêu đương không?" Thời Mẫn nghiêng đầu giữ điện thoại, bưng cà phê nghiêng người đẩy cửa phòng họp ra, cô nói: "Cho anh thời gian suy nghĩ, tôi vào họp trước có gì nói sau."
Trực tiếp biết bao.
Ngay cả cúp máy cũng vô cùng thẳng thắn.
Lạc Minh Kính cúi đầu nhìn hoa hồng trong giỏ xe, thật lâu sau anh cất điện thoại, bắt đầu đếm số bông.
"77 bông…"
Kiểm tra hoa ngữ, vui mừng vì gặp được nhau, tình trường thuận lợi.
Lạc Minh Kính dựa vào cây hòe, im lặng một cách quỷ dị, sau đó anh bật cười thành tiếng.
Như đang nằm mơ vậy.
27 năm, sau khi một nửa thời gian sống điên cuồng tới tan xương nát thịt, anh đã im lặng sống, cảm giác tồn tại bị chính anh nửa vô tình nửa cố ý làm phai đi từng chút một, đến cuối cùng cũng tạo thành thói quen. Anh, tựa như căn phòng tranh này, nhìn kĩ cũng có khả năng phát triển rộng hơn nhưng vì không ai hỏi han tới thế nên anh lại tiếp tục cuộc sống thoải mái lẫn cô độc của một người và dần dần tiêu hao thời gian.
Nhưng, lần gặp gỡ tình cờ hôm trước giờ như hòn đá phá vỡ mặt nước tĩnh lặng.
Anh bị người khác tặng hoa, và họ có ý muốn bước vào cuộc sống của anh.
Người ấy còn là tổng giám đốc, tuy cô nâng trên tay đóa hoa hồng nhưng lại dùng phương pháp độc tài đạp cửa, bước một chân vào, sau đó nói cho anh thời gian suy nghĩ.
Không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì.
Chỉ là, vui vẻ, nhất định là có.
Dù bao lâu nay anh vẫn luôn mặc kệ thời gian, quen với việc có cũng được không có cũng không sao. Dần đắm mình ở một góc phố nhỏ nhưng sâu trong đáy lòng anh vẫn luôn mang khát vọng mơ hồ rằng sẽ có một người đi cùng anh, không quan tâm tới những gì anh đã trải qua mà chỉ ở đây cùng anh nhìn về tương lai.
Lạc Minh Kính không kìm được nụ cười, mang 77 đóa hồng đỏ vào phòng tranh, tìm cái bình hoa, rót nước đặt hoa vào vào để lên cửa sổ cùng hai chậu hoa màu lam hôm qua.
Lùi lại vài bước, nhìn hướng cửa sổ, Lạc Minh Kính có một linh cảm đáng sợ: Tương lai không xa, có lẽ cửa sổ này sẽ chất đầy hoa.
Giữa trưa bình tĩnh xuống bếp, nấu ăn, bày bàn, ăn cơm, rửa bát, làm hết việc vặt, bộ váy trang phục mùa thu anh thiết kế ba tháng trước đã đến, ký nhận chuyển phát, mở ra kiểm tra kỹ thuật may, chất vải. Sau khi xác nhận toàn bộ phù hợp yêu cầu, Lạc Minh Kính ủi quần áo, kéo tấm màn ngăn cách hai gian phòng trước sau lại rồi mặc thử đồ mới.
Năm ngoái lúc anh mời Hứa Thiến Thiến ăn cơm, anh có nghe con bé nhắc tới thị trường may mặc có quá ít quần áo dành cho nữ giới chiều cao ngang ngửa nam giới, kiểu dáng thì ít mà mức giá lại còn cao. Nếu muốn mặc đồ theo mùa, thì lúc chọn quần áo sẽ là cuộc chiến gian khổ với các cô ấy.
"Không mua được trang phục mình yêu thích." Hứa Thiến Thiến cao 1m77 nói: "Muốn mặc theo người mẫu nhưng mà bóp tiền không chịu được, thực tế của việc không có kinh tế… Haiz."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!