Edit: Hàn Mai
Beta: Linh
"Tim Lạc Minh Kính bất ngờ bị hai chữ Thời Mẫn này đánh mạnh lên, hai chữ này khí thế lăng nhiên, giương nanh múa vuốt đâm thẳng vào tim anh."
Lạc Minh Kính lấy hộp kính mắt từ trong túi jean thủ công ra, đeo đôi mắt kính gọng vàng lên và quay đầu nhìn sang sân khấu chính.
Anh bị cận thị nhẹ, ban nãy nhìn qua sân khấu anh chỉ thấy mờ mờ nhưng anh lại có cảm giác dường như vừa rồi tổng giám đốc Thời Mẫn của công ty khoa học kỹ thuật Đông Thời nhìn sang chỗ anh.
Chờ khi tầm nhìn rõ ràng hơn anh lại không thấy được cảnh bốn mắt nhìn nhau ban nãy, Lạc Minh Kính ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc lại rồi cột thành tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Gần hết thời gian triển lãm tranh buổi sáng, một cô gái cao cao trông dáng dấp khá giống học sinh chạy lại, huơ tay trước mặt anh: "Đã bán được bao nhiêu bản rồi?"
Lạc Minh Kính hoàn hồn, đưa cô cốc nước: "A…, em tới rồi… được tầm 80 bản."
Thật ra phần lớn những người tới mua tranh của anh không phải vì thích bức tranh CP trong tranh, mà là hướng tới anh.
Lạc Minh Kính rũ mắt.
Cô gái kia nói: "Em muốn uống hồng trà đá."
"Không được, đồ uống có hương vị riêng là fans tặng anh, nước em uống, là nước anh mang theo."
"…Sao anh keo quá vậy?"
Lạc Minh Kính chỉ cười cười, đổi đề tài: "Hôm nay không đi học sao?"
"Không. Chỗ của anh vắng vẻ thế…" Cô gái này cột tóc hai bên, khuôn mặt có nét tương tự Lạc Minh Kính, sống mũi cao càng khiến ánh mắt thâm thúy hơn, da cô khá trắng thoạt nhìn tương đối giống con lai hoặc dân tộc thiểu số.
Trên tay cô đeo một bộ vòng gỗ đủ loại màu sắc, cô ngồi lên hai xấp tranh nói: "Anh, em muốn xin học thạc sĩ thiết kế thời trang ở Italy."
Ánh mắt Lạc Minh Kính có chút xa xôi, qua một lúc anh mới nhẹ giọng trả lời: "Được đó."
Cô gái ủ rũ: "Còn chưa nộp hồ sơ…"
"Sao không nộp? Khi nào thì hết hạn?"
"Còn sớm, còn tới nửa năm nữa." Cô gái nói: "… Em chưa nghĩ ra tác phẩm, em cảm thấy em không làm được."
"Đừng vội, em cứ suy nghĩ thật kỹ về ý tưởng của tác phẩm trước, cũng sắp tốt nghiệp rồi chắc cũng chuẩn bị nộp bản phác thảo lần một rồi nhỉ?"
"…Dạ." Ánh mắt cô gái rơi xuống bản phác thảo Lạc Minh Kính mới tiện tay vẽ xong.
Cô sửng sốt giây lát rồi ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh, cầm lấy tờ giấy, chậc chậc mấy tiếng trêu anh: "Thiên tài à, anh tặng bản thảo này cho em đi."
"Tự mình làm đi." Lạc Minh Kính rút bản nháp về gấp lại cất đi, chỉ sang hàng dài bên cạnh: "Đi tìm hiểu tình hình quân địch gúp anh."
Cô gái kinh ngạc: "Chẳng phải anh bảo có chết anh cũng không vẽ tranh nam nam sao? Giờ vì tiền mà anh muốn vẽ tranh đen tối rồi hả?"
Lạc Minh Kính thở dài: "Học tập lẫn nhau."
Cô gái đưa bàn tay ra, ngón tay trắng mảnh: "Trả tiền công và chi phí cực nhọc cho em."
Lạc Minh Kính nói: "Hứa Thiến Thiến, chẳng lẽ tình anh em bao năm qua của chúng ta không so được với chút tiền bẩn này?"
Bởi vì một số nguyên nhân, hai nhà bọn họ chẳng hề qua lại, bản thân anh và cô tuy không cùng một họ, nhưng hai người cũng là anh em họ nội có tiếng có miếng.
"Ngại quá, không so nổi." Hứa Thiến Thiến nói: "Trả tiền thì đi, không cho thì anh tự mình đi xếp hàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!