Edit: Hàn Mai
Beta: Linh xù
Lạc Minh Kính đứng dậy, bị Thời Mẫn ngăn cản: "Anh đừng ra trước, lúc cảm xúc quá kích động mẹ em thường sẽ không nghĩ gì mà động thủ luôn."
Lạc Minh Kính lo lắng: "Sẽ đập cửa hàng sao?"
"… Bà ấy không phải người thích cố tình gây sự."
Lạc Minh Kính lôi ghế ra, cúi đầu ngồi trong phòng.
Thời Mẫn lấy kính mát đeo lên, mở cửa.
Quả nhiên, ngoài cửa có một quý bà mặt mộc khoác áo bành tô nhung lông dê kiểu nam, chỉ thẳng vào mũi Thời Mẫn, mang giày cao gót lộp cộp đi đến: "Thời Mẫn!"
Vẻ mặt Thời Mẫn rất tỉnh, cô lễ độ cung kính kêu một tiếng mẹ.
Mẹ Thời vừa xuống máy bay đã hỏi con gái bà đang ở đâu rồi trực tiếp đánh từ sân bay tới đây.
Vì không ngủ đủ giấc nên hốc mắt bà hơi đen, tóc cột tạm, môi cũng chưa sơn, lấy áo bành tô ba Thời đang mặc trên người xuống và khoác lên người, nét mặt như thể tỉnh ngủ là sẽ ăn thịt người.
Còn ba Thời Mẫn, trong lúc hai mẹ con đang giằng co, ông im lặng nhẹ nhàng bước vào trong như một chú mèo, xốc màn lên.
Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau, Lạc Minh Kính đứng lên, có chút căng thẳng.
Trước phòng tranh, mẹ Thời tỏ vẻ trái tim bà đã chịu kích thích quá lớn, chỉ vào Thời Mẫn: "Mẹ với ba con! Trước nay chưa từng nghĩ đến phương diện này, được… con không thích người mẹ giới thiệu cũng không sao, chúng ta đều có lựa chọn riêng trong cuộc sống vậy nên mẹ đều có thể hiểu, con học tập hành xử khác người cũng được, con coi trọng sự nghiệp, hiếu thắng hơn người, mẹ có thể lý giải… Nhưng mà mẹ tuyệt đối không ngờ, oa!"
Mẹ Thời bật hình thức trình diễn kịch nói khoa trương, ôm tim há miệng, sẵn sàng để khóc lớn: "Con muốn yêu con gái! Bạn gái? Vì sao con không nói với mẹ? Vì sao? Lúc mẹ thấy tin tức, hai mắt đều đen, thiếu chút nữa ngất xỉu… Con tháo kính mát xuống, Thời Mẫn, con lấy kính mát xuống, nhìn vào mắt mẹ đi, nhìn vào mắt mẹ! Con nhẫn tâm đối xử với bà mẹ già của mình như vậy sao?"
"Trương nữ sĩ." Ba thời quay đầu kêu lên, "Không cần diễn nữa, là một cậu trai."
Người ba này có vẻ ngoài tương tự Thời Sở nhưng khí chất lại vô cùng tươi trẻ, ông quay qua nhẹ giọng nói với Lạc Minh Kính: "Cháu ra ngoài đi, cô bình tĩnh rồi."
"…" Nhất thời Lạc Minh Kính không biết nên nói gì, anh vẫn chưa giải thích tại sao mình lại ở trong phòng nhưng nhìn kiểu này thì có vẻ anh không cần giải thích nữa. Ba Thời quả là người ba hiểu rất rõ bà xã và con gái mình.
Lạc Minh Kính nhỏ giọng nói xin lỗi, loạng choạng đứng lên, đầu óc vẫn còn mơ hồ, anh vịn tường từ từ đi tới, thuận tay mở đèn.
Trong phòng sáng lên, mẹ Thời không diễn nữa.
Bà khôi phục lại sự bình tĩnh, thấy một chàng trai tóc dài đi ra, nét mặt thoáng đờ đẫn, khó tin: "Con trai?"
Bà nhìn Lạc Minh Kính từ trên xuống dưới, con trai hàng thật giá thật, mặc dù để tóc dài nhưng chiều cao hiện rõ ở đó, chắc chắn là một cậu con trai xinh xắn đẹp đẽ không sai đâu được.
Mẹ Thời lấy điện thoại, đối chiếu với hình bị chụp hồi lâu, hỏi anh: "Ngực đâu?"
Thời Mẫn trả lời thay Lạc Minh Kính: "Đồ giả, mang chơi thôi."
Mẹ Thời lại nhìn chằm chằm Lạc Minh Kính, Lạc Minh Kính nhẹ nhàng kêu một tiếng cô.
Cũng đã gọi bà là cô, xem biểu tình thì có vẻ mẹ Thời không quá chấp nhận, nhưng tạm thời bà cũng không tìm ra cách gọi phù hợp nào, vì vậy mẹ Thời nhịn.
Bà kéo ghế qua, nói: "Ngồi xuống đi."
Khí thế vẫn không giảm, ba Thời cũng chậm rãi đi qua, ngồi xuống, nhìn như đang ở nhà mình.
Sau khi hai người ngồi xuống, buổi tiệc thẩm phán gia đình chuyển sang quy mô mới.
Trước khí thế quá lớn mạnh của người nhà, Thời Mẫn chỉ đành tìm cách cho Lạc Minh Kính tạm thời né tránh: "Em hơi khát, anh đi nấu nước pha trà đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!