Chương 13: Chơi kích thích

Edit: Hàn Mai

Beta: Linh xù

Thời Mẫn quyết định địa điểm hẹn hò sẽ ở nhà hàng xoay tròn thuộc tầng đỉnh toà nhà cao nhất bên bờ sông.

Lúc cô bảo Fiona đặt chỗ trước, Fiona nói: "Chị… Tối nay anh Sở tổ chức lễ chúc mừng cho công ty chúng ta đó."

Thời Mẫn không quan tâm, trước mắt địa vị của anh ruột kém xa địa vị của Lạc Minh Kính, huống chi tối nay Lạc Minh Kính còn muốn mặc đồ nữ.

Vì thế, Thời Mẫn bình tĩnh bày tỏ lựa chọn của mình: "Chưa đưa ra thị trường, chúc mừng cái gì."

Hiển nhiên Fiona không biết được suy nghĩ thật sự của cô, cô bé thành thật giải thích: "Nên nộp đã nộp, tài liệu cũng đưa qua hết, chúng ta đã sắp xếp tốt cho bên này rồi, nếu không có gì đáng ngại thì nửa năm sau công ty sẽ đưa ra thị trường, giai đoạn này được xem như bước đầu của thắng lợi, anh Sở nói nhất định phải cảm ơn, như vậy có thể xem như kết thúc rồi.

Chị, nếu tối nay chị không đến vậy chẳng phải mọi việc đều thành vô nghĩa sao…"

"Không đi." Thời Mẫn ra lệnh, "Nhà hàng tháp Lâm Giang, đặt chỗ cho hai người, tối nay."

"…Được rồi. Nếu anh Sở hỏi thì sao?"

"Cứ nói không biết."

Cúp điện thoại, Thời Mẫn thấy Lạc Minh Kính đổi chiếc áo len cũ, bưng hai chậu nước, sau đó lại cầm chai dầu gội, chuyển ghế đẩu tới cạnh ô thoát nước ở phòng bếp.

Thời Mẫn tò mò nhìn anh, mãi đến lúc anh làm ướt tóc mới hiểu được anh muốn làm gì: "Gội đầu hả?"

"Ừm." Lạc Minh Kính xoa tóc dài, tiếng bọt xà bông vang lên sàn sạt.

"Phiền phức vậy à." Thời Mẫn chậm chạp đi qua.

Lạc Minh Kính đổi sang ấm nước nóng, xả tóc, một tay cầm một tay gội, đổi qua lại.

Lạc Minh Kính chưa từng nói với cô trong tiệm không trang bị máy nước nóng, cũng không muốn lúc cô ở đây, run cầm cập tắm rửa.

Anh chỉ nói: "Nói gì thì cũng là lần đầu hẹn hò, anh thấy rất quan trọng nên quyết định phải gội đầu."

Thời Mẫn rũ mắt nhìn anh một lúc rồi cười. Cô cởi áo khoác, vén tay áo lên, lấy ấm nước trong tay anh, nhẹ giọng nói: "Buông tay, em làm."

Tai Lạc Minh Kính đỏ lên, anh cúi đầu, lại không có đủ phạm vi để hành động, chỉ đành nhỏ giọng phản kháng: "… Chị này, chị có thể làm được không."

Từ sau khi biết Thời Mẫn nhỏ tuổi hơn anh, Lạc Minh Kính lại thường xuyên gọi cô bằng chị hơn.

Thời Mẫn đè đầu anh lại, chậm rãi đổ nước ấm ra, gội sạch bọt xà bông, sắc mặt Thời Mẫn bình tĩnh, quang minh chính đại xoa đầu anh, còn hỏi anh: "Ngại ngùng?"

Lạc Minh Kính thở dài một tiếng: "Không phải, là vì anh không biết nên đặt tay ở đâu."

Vì tổng tài thượng vị mà hai tay anh đã được quang vinh rớt top, ỉu xìu để trên đầu gối.

"Lạc Minh Kính."

"Em nói."

"Sao anh lại để tóc dài?"

Lạc Minh Kính nói: "Lười, cắt được vài ngày lại phải vào tiệm cắt tóc tiếp. Chủ yếu là khi nuôi tóc dài, ngoại trừ việc gội đầu hơi phiền chút thì những cái khác đều thuận lợi. Tiết kiệm tiền cắt tóc, bớt thời gian dùng võ mồm khi giao tiếp với người khác, lại đỡ được tiền mua tóc giả…"

Lạc Minh Kính bắt đầu nói chuyện với cô, cố ý xem nhẹ cảm giác tê dại truyền đến từ da đầu khi lòng bàn tay cô xuyên qua kẽ tóc anh.

"Anh cảm thấy em…" Anh nói, "Cho anh cảm giác, em đang rất bức thiết muốn nhảy qua một số quá trình để trực tiếp tiến vào hình thức vợ chồng đã kết hôn nhiều năm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!