Lục Minh Phong cũng không ở lại Cát Long quá lâu. Anh rời khỏi khoảng chừng một tuần lễ. Trong một tuần lễ này chỉ có người làm da đen còn có một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi người Trung Quốc chăm sóc cô.
Hách Diêu Tuyết bị nhốt ở trong phòng, cửa sổ cũng bị khóa chặt, căn bản không có cách nào liên lạc cùng với người bên ngoài.
Mỗi ngày cô chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ không biết lúc này Nhạc Ân Trạch có phát hiện hành tung của cô hay chưa?
………
Gương mặt Nhạc Ân Trạch lạnh lùng nhìn văn kiện bưu điện vừa chuyển phát đến, từ bên trong đổ ra là mấy tấm ảnh Hách Diêu Tuyết xinh đẹp bất lực bị trói trên giường. Không thể không thừa nhận, người chụp hình cùng hình ảnh được chụp ra đều có kỹ thuật rất tốt, không có chỗ nào là không đẹp.
Nhạc Ân Trạch nắm chặt hai tay, phản xạ có điều kiện vò nát mấy tấm ảnh, hít sâu một hơi, chại chậm rãi thả mấy tấm ảnh ra. Phân phó người lấy kính lúp, cẩn thận nhìn hoa văn đặc thù trên ga giường Hách Diêu Tuyết nằm, sau đó lấy hoa văn kia lên mạng tra xét.
Mẹ của anh có quan hệ tốt với một quản lý tình báo một nước lớn, thường xuyên qua lại với nhau, rất nhanh chóng liền có được kết quả. Đây là một loại ký hiệu cầu phúc ở Cát Long, dân bản xứ thường hay thêu hoa văn này ở trên chăn gối để cầu xin an khang.
Loại vu thuật này có rất ít người, tuy rằng không loại trừ khả năng người bản xứ mang người rời bến, nhưng xác suất Hách Diêu Tuyết đang ở Cát Long là rất lớn.
Ngày đó sau khi Hách Diêu Tuyết mất tích, Nhạc Ân Trạch gần như lật ngược Bắc Kinh lên mấy lần, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng Hách Diêu Tuyết. Về sau, Đổng Khải rốt cục vượt qua kỳ nguy hiểm.
Trời sanh trí nhớ siêu quần, Đổng Khải có thể thuận lợi sao chép lại một tờ trong số tài liệu kia. Tuy rằng không đủ chứng cớ để tố giác, nhưng toàn bộ chứng cớ đều chỉ hướng một người, đó chính là chú của Lục Minh Phong, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Là nhân viên quan kế toán quan trọng nắm giữ kinh tế, cũng là mệt nhân vật có nền tảng thâm hậu. Chỉ là không nghĩ tới lòng tham rắn nuốt voi, ông ta thế nhưng vói bàn tay xa như vậy. Nếu sổ sách là thật, như vậy tài sản ông ta trộm chuyển ra nước ngoài dù có bắn chết mười lần cũng không đủ.
Nhạc Ân Trạch lần nữa cầm theo ảnh chụp, mặt sau có một dòng chữ: Dừng tay lại, bằng không tự gánh lấy hậu quả!
Người này xem ra thật sự hiểu anh rất rõ, lời nói uy hiếo lại viết trên ảnh chụp Hách Diêu Tuyết bị nhục nhã, anh tự nhiên sẽ không đồng ý cầm nó đi báo cảnh sát.
Thật ra thì Lục Minh Phong không cần phải làm như vậy. Bởi vì anh không tính toán báo cảnh sát. Làm như vậy chẳng phải rất tiện nghi cho bọn họ rồi sao?
Bởi vì Nhạc Ân Trạch mệnh lệnh cho thủ hạ trong công ty tiếp tục hành động. Trong lòng Lục Minh Phong nóng nảy chỉ huy "dập lửa". Hiện tại bản thân ở tổng công ty bên Thượng Hải, bày ra bộ dáng không liên quan đến mình, nhưng Nhạc Ân Trạch mười phần khẳng định, Hách Diêu Tuyết hiện tại đang ở ngay trong tay hắn ta.
Anh liều mạng kiềm chế bản thân, không thèm nghĩ thời gian này cô đã gặp phải những gì. Dù sao tranh thủ thời gian là việc làm trước tiên, anh phải nhanh chóng cứu được cô.
Ngựa không ngừng gió bí mật chạy tới một khách sạn vùng ngoại ô ở Cát Long, Nhạc Ân Trạch chấp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ nhìn đồng ruộng xa xa, miệng nhếch lên cũng không biết đang nghĩ cái gì. "Cốc cốc" trên cửa truyền đến tiếng gõ, cửa vừa mở, một người đàn ông trung niên người Mã Lai đi vào, đi thẳng tới sau lưng Nhạc Ân Trạch. Anh xoay người trở lại, nói: "Chú Hồng, có tin tức gì không?"
"Tìm được. Lục Phong có một căn biệt thự trên sườn núi ở phía Tây Nam vùng ngoại ô ở Cát Long, cách nơi đây hơn 100km.
Biệt thự này bình thường chỉ có người làm, rất vắng vẻ, thời gian gần đây thường xuyên có người mua đồ ăn đưa vào, hẳn là có người vào ở.
Lục Minh Phong ở trong nước vẫn là bộ dáng khiêm tốn, bất quá ở đây hoàn toàn phô bày ra. Hắn ta chẳng những hối lộ quan lớn, còn có liên hệ với phản quân của nước láng giềng. Gần biệt thự có nuôi dưỡng lực lượng vũ trang của bản thân, nghiễm nhiên ra dáng một vị hoàng đế một cõi."
"Biết bọn họ có bao nhiêu người không?"
"Tôi điều tra được bình thường trong biệt thự có mười mấy người, đều là những tên hung ác có tiếng ở Cát Long. Lục Minh Phong mỗi lần đến đều sẽ triệu tập một nhóm người đi lại bảo vệ, phỏng chừng có hai mươi đến ba mươi người. Chung quanh biệt thự đều có thiết bị dò xét tự động cùng bảo vệ công kích an toàn. Bên người bọn họ cũng có thiết bị, một khi người ngoài tiến vào khi vực cảnh giới sẽ phát ra cảnh báo chuẩn bị công kích."
Mặt Nhạc Ân Trạch không đổi lắng nghe, nói thẳng "Phương diện người tôi sẽ chuẩn bị, chú đánh tiếng với đám người cục cảnh sát trước. Không cần nói rõ địa điểm, chỉ cần nói buổi tối có tiếng bắn nhau thì trong vòng một tiếng đồng hồ phải đến. Phương diện tiền bạc phóng khoáng một chút, tốt nhất là nhét cho bọn họ nuốt không trôi là tốt nhất. Đêm nay chúng ta phải đi san bằng hang ổ của Lục Minh Phong."
Rạng 4 giờ sáng, chính là khoảng thời gian tối tăm trước bình minh, đường nhỏ đi lên núi đột nhiên truyền đến một trận chấn động, chỉ chốc lát một chiếc xe việt dã, một chiếc GMC cùng mấy chiếc xe tải cấp tốc chạy qua.
Vì để tránh cho bị phát hiện, xe không mở đèn, tài xế xe đều mang kính nhìn ban đêm, dưới ánh trăng mờ tối nhìn rất rõ ràng con đường phía trước. Vì giảm nhỏ âm thanh, động cơ xe đều bị a
-mi
-ăng thật dày bao lại, ngoài ba thước gần như không nghe được tiếng động. Im hơi lặng tiếng, mấy chiếc xe đã đến gần biệt thự.
Cửa xe mở ra, Nhạc Ân Trạch cùng chú Hồng bước xuống, tiếp theo là mười mấy lính đánh thuê da trắng cường tráng. Không giang bên trong xe cũng không lớn lập tức có vẻ trống trải, chỉ có hai người da đen vừa ốm vừa cao ngồi ở chỗ kia, trong tay mỗi người nâng một cái máy tính xách tay loại nhỏ.
Nhạc Ân Trạch gật đầu về phía chiếc xe việt dã bên kia. Một thiếu niên bản địa tóc dài, khuôn mặt có chút lạnh lùng, bước xuống xe việt dã, từ trong lồng ngực lấy ra một cái mắt kính cẩn thận mang vào, lại điều chỉnh nút áo, sau khi chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa liề giống như một con mèo cúi đầu nhẹ nhàng tiến về phía biệt thự.
Lộ tuyến của người thiếu niên tóc dài rất quái dị, một hồi đi thẳng, một hồi rẽ ngoặc, một hồi đi vòng vèo, di chuyển không theo quy tắc chung quanh biệt thự, giống như một đứa bé tùy tay vẽ chơi trên tờ giấy, Đông vòng Tây vòng. Mười phút sau, thiếu niên tóc dài trở về, dùng tiếng Trung không quá lưu loát nói với Nhạc Ân Trạch "Tổng cộng có trang bị mười hai thiết bị cảnh giới, tôi đều phủ thứ anh đã cho tôi lên bên trên rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!