Cứ như vậy phần đông phụ nữ, một lòng ao ước nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh Hách Diêu Tuyết, thậm chí, còn lén lút hỏi người đàn ông này là ai.
Đáng tiếc Nhạc Ân Trạch bình thường là người khiên tốn, lai lịch cụ thể là gì, ai cũng không rõ ràng, chỉ biết là người mới vừa trở về từ nước ngoài, gần nhất có vài hành động rất lớn ở thương trường, thu mua lại công ty nhà họ Hách sắp đóng cửa, ai cũng không biết rõ nguyên nhân.
Nhìn Nhạc Ân Trạch đối xử tỉ mỉ dịu dàng từng chút với Hách Diêu Tuyết, có thể so với thân sĩ. Chẳng những lúc xuống đài thay cô nâng váy, hơn nữa còn thay cô bưng đến đồ uống có độ cồn thấp cùng món ăn tinh xảo.
Đáng tiếc Hách Diêu Tuyết thế mà thân ở trong phúc lại không biết phúc, đối với người đàn ông giàu có chất lượng tốt mê người còn kiêu ngạo, trưng ra bộ mặt lãnh khốc, một bộ dạng lạnh lẽo, nhìn đám thiên kim tiểu thư trong lòng rít gào: Cô đi xuống! Để cho tôi tới!
Đáng tiếc họ không biết là, Nhạc Ân Trạch giống như săn sóc dán sát vào tai Hách Diêu Tuyết lặng lẽ nói: "Hiện tại không ăn, một lát nữa sẽ không có sức….. Tôi sợ em buổi tối chịu không được."
Trong lời nói ám chỉ hạ lưu, Hách Diêu Tuyết đương nhiên nghe được rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh liền biến thành đỏ ửng.
Đang lúc này, người chủ trì nhắc nhở mọi người đi tới bên cạnh bể bơi thưởng thức yến tiệc, cử hành party bên ngoài trời.
Khoảnh khắc theo cửa khoang thuyền bước ra, Hách Diêu Tuyết liền cảm thấy hoàn cảnh chung quanh có một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Hội trường bố trí hết sức mê người, trên bàn ăn trắng tuyết bày biện tượng thiên sứ, pháo hoa bắn trên trời đủ màu đủ dạng, đồ uống thành đôi, đồ ăn tự chọn……
Thế nhưng tình cảnh hòa thuận này của Nhạc Ân Trạch lại làm cho thân thể Hách Diêu Tuyết cứng ngắc, này….. Cô nghĩ tới, đây hoàn toàn giống như đúc với hoàn cảnh bố trí tiệc sinh nhật mười bốn tuổi năm đó của cô….
Cô không khỏi ngẩng đầu, hơi sợ hải nhìn về phía Nhạc Ân Trạch. Người đàn ông đã cúi đầu chăm chú nhìn cô, vươn tay vào trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ. Bên ngoài chiếc hộp bao bằng giấy gói màu hồng, kiểu dáng là kiểu lưu hành mấy năm trước, nhưng mà hiện tại cũng không gặp nhiều, hơn nữa các góc giấy gói đã bị mài có chút tổn hại, nhìn ra là vật đã có lâu trước kia.
Nhạc Ân Trạch đưa chiếc hộp cho Hách Diêu Tuyết, sau đó bình tĩnh nói: "Mở nó ra!"
Hách Diêu Tuyết bị động nhận lấy chiếc hộp, không tình nguyện chậm rãi mở giấy gói ra. Lúc mở chiếc hộp, một sợi dây chuyền thủy tinh liền hiện ra trước mắt. Đáng tiếc sợi dây chuyền cũng không phải là vật quý giá sang trọng, dù cho được đặt trong hộp dày, nhưng mà sợi dây chuyền mạ bạc đã bị oxy hóa biến thành màu đen, nhưng mà mặt dây chuyền thủy tinh rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng mặt trời, kiêu ngạo lóe ra tia sáng đồ giả có chút mất tự nhiên.
Loại trang sức rẻ tiền ven đường này, Hách Diêu Tuyết cho tới bây giờ đều không có mang qua.
Nhạc Ân Trạch cũng thoáng tiếc nuối nhìn sợi dây chuyền, nói: "Trong trí nhớ, nó hẳn là nhìn đẹp mắt hơn nhiều…. Xem ra, những thứ rẻ tiền quả thật không thể mang lên mặt bàn."
Hách Diêu Tuyết đột nhiên có chút giật mình….. Này…. Chẳng lẽ là quà sinh nhật lúc trước anh tự mình chuẩn bị cho cô?
Nghĩ đến bộ dáng lúc trước của thiếu niên ở bên cạnh bể bơi do dự rất lâu, hẳn là đang do dự có nên tặng quà hay không…… Không cho cô nghĩ nhiều, Nhạc Ân Trạch đã vươn tay lấy sợi dây chuyền, sau khi có chút tiếc nuối nhìn một chút, cánh tay dài vung ra, ném kí ức vĩnh viễn ghi nhớ kia xuống đáy hồ bơi.
Nhạc Ân Trạch nhọc lòng bố trí lại cảnh tượng năm đó, đưa ra lễ vật năm đó không có tặng, sau đó lại quay người không chút thương tiếc tự tay ném đi sợi dây chuyền, nhìn Hách Diêu Tuyết sững sờ nhìn bản thân, giống như có chút hiểu rõ, liền cười nói: "Thật sự phải cảm ơn cái tên nhóc kêu là Hàn gì đó trước kia, nếu không phải hắn ta náo loạn, có lẽ tôi sẽ trực tiếp tặng sợi dây chuyền kia cho em.
Nếu quả thật làm như vậy, chỉ làm nhục thân phận tôn quý của tiểu công chúa của chúng ta, làn da mềm mại như vậy, sẽ bị sợi dây chuyền giá rẻ kia mài đến nổi mẫn đỏ. Tối nay, tôi lại tặng cho em một cái tốt hơn, có được không?"
Nói xong, Nhạc Ân Trạch dắt tay bé nhỏ của Hách Diêu Tuyết, hỏi: "Không biết tôi có vinh hạnh mời Hách tiểu thư nhảy một khúc hay không?"
Nói xong cũng không chờ Hách Diêu Tuyết phản ứng, liền nắm lấy vòng eo của cô, trong lúc pháo hoa kết thúc, tiếng nhạc dịu dàng vang lên, vũ đạo thành thạo tiến gần bể bơi. Sau khi hai người bắt đầu, phần đông tân khách cũng ào ào kéo bạn nhảy đi vào sàn nhảy.
"Anh….. Anh Tiểu Nhạc, vì sao chúng ta không thể giống như trước kia vậy, sống chung thật tốt?" Giọng nói Hách Diêu Tuyết mềm mại hòa hoãn xuống. Mới vừa rồi nhìn thấy lễ vật có chút ý nghĩa trước kia, làm cho trong lòng cô dấy lên một tia hy vọng, giống như nhìn thấy được người anh dạy cô học tiếng Pháp, làm lồng chim cho cô."
"Xuỵt….. Không cần nói chuyện…." Nhạc Ân Trạch mỉm cười ngắt lời cô, nửa híp mi mắt, ôm sát vòng eo nhỏ trong lòng, tại sàn nhảy nhanh chóng chuyển động……
Sau khi một loạt quá trình làm lễ thành nhân tiến hành xong đã gần giữa khuya, du thuyền đã chạy trên vùng biển quốc tế.
Mà khoang thuyền của du thuyền đã chuẩn bị tốt phòng ngủ cho tân khách tham gia ngủ lạ.
Mặc dù độ cồn trong đồ uống rất thấp, nhưng Hách Diêu Tuyết vẫn cảm thấy có chút choáng váng. Lúc đi đến tầng cao nhất của khoang thuyền, ngoại trừ bảo vệ ngoài cầu thang, không thấy bóng dáng các tân khách khác, đây chính là tầng Nhạc Ân Trạch độc hưởng.
Người đàn ông dứt khoát ôm lấy cô gái bước vào phòng tổng thống.
Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch đặt trên ga trải giường trắng tuyết, cả người như nhũn ra, nhưng cô biết kết tiếp anh muốn làm gì, liền cố gắng giãy dụa đứng lên.
Một tay Nhạc Ân Trạch nâng cô dậy, nói: "Tắm rửa trước đi, phục vụ đã chuẩn bị sẵn nước tắm rồi." Hách Diêu Tuyết còn chưa kịp nói gì, khóa kéo phía sau bộ lễ phục đã bị anh kéo xuống.
Hách Diêu Tuyết vội vàng lui về phía sau: "Tự tôi làm được." Nói xong liền nhanh chóng đè lại váy áo chạy về phía phòng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!