Chương 1: (Vô Đề)

Tháng tư, trời thanh thản, Tiểu Vũ không nhanh không chậm bước đi trên mặt đất.

Cây cỏ sống lại bao phủ trong làn mưa bụi mông lung, xuyên thấu qua làn mưa bụi có thể nhìn thấy sau scơn mưa chắc chắn là "Cỏ thơm xanh biếc đâm chồi, xuân đến bốn bề khoe áo mới."

Chỉ là lúc này, mưa còn chưa giảm, đè ép mỗi người trong nghĩa trang có chút hít thở không thông.

Vài hạt mưa trong suốt đánh vào trên mặt của cô gái cùng nước mắt nóng bỏng hòa lại cùng nhau, hai má cô càng thêm trắng bệch. Nhìn hai cái tên khắc song song trên mộ bia lạnh lẽo, Hách Diêu Tuyết biết, trên đời này, hai người yêu cô nhất đã vĩnh viễn ra đi.

Ở đây, mỗi một tân khách đều đồng tình nhìn đứa con gái duy nhất của nhà họ Hách đã từng oai phong một thời.

Hách Diêu Tuyết đã từng là thiên kim tiểu thư, bạn cùng lứa bên cạnh có người nào là không hâm mộ cô? Một cô gái 18 tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút vẻ ngây thơ, nhưng đã lộ ra dáng vẻ tao nhã cổ điển, đủ làm điên đảo mọi người.

Nếu như không có tai biến ngoài ý muốn này, cô gái xinh đẹp xuất chúng này tức nhiên sẽ cả đời phú quý, những trãi nghiệm trăm vị đời người của người bình thường Hách Diêu Tuyết hoàn toàn không cần trãi nghiệm.

Đáng tiếc... Chỉ một buổi sáng đã nhà tan cửa nát, chua sót trong lòng cùng đau khổ đời người này quả thật có thể học theo Tào Mộng Nguyễn viết nên một quyển sách thật dày. Thế nào không phải bởi vì cảm xúc bi thương của cô?

Dĩ nhiên, trong đó cũng không thiếu hạng người vui sướng khi người gặp họa.

"Nghe nói không? Khi còn sống, tài khoản công ty của Hách Trị Quốc bị điều tra, nếu không có sự cố ngoài ý muốn rơi xuống dốc núi, kết cục cũng sẽ bị cho vào tù. Ra đi như vậy coi như sạch sẽ, coi như là giữ lại thanh danh tốt cho con gái ông ta.

"Cái ông ta để lại đâu chỉ là thanh danh? Còn có một đống nợ đầy đầu kìa! Hôm nay, khi tôi đến nhà họ Hách, cả biệt thự đều bị niêm phong, nghe nói trong vòng hai ngày sẽ đem đi bán đấu giá, nhưng mà so với cục diện rối rắm Hách Trị Quốc để lại cũng chỉ xem là muối bỏ biển.

Hách Diêu Tuyết không có xoay người lại.

Cha mẹ lái xe, ngoài ý muốn rơi xuống dốc núi, nhà lại bị niêm phong....... Những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp này sớm đã vượt qua cực hạn của một cô gái 18 tuổi có thể chấp nhận, mà sáng hôm nay, cô thậm chí còn chưa kịp thu dọn xong hành lý đã bị "mời" ra khỏi căn biệt thự, nơi đã từng là nhà của cô.

Con đường tương lai mờ mịt không biết đi về đâu.

Cô nhìn ảnh chụp của ba mẹ trên bia mộ, trong lòng yên lặng cầu nguyện: Cho con gái của ba mẹ thêm một chút sức lực! Nhưng mà cô biết, dù lúc này trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, tại một giây xoay người kia, cũng muốn thu dọn thỏa đáng, một tia chật vật cũng không thể biểu hiện ra.

Bởi vì, sau lưng cô không còn người thân...... Còn có kẻ thù của ba, các loại lang sói hổ báo, nếu bọn họ nghĩ muốn nhìn thấy một cô gái suy sụp không thể gượng dậy, làm cho bọn họ càng thêm vui vẻ mà nói, cô sẽ không cho bọn họ được như ý muốn!

Không biết vì sao, tiếng cười khẽ cùng tiếng bàn tán xôn xao vẫn quanh quẩn bên tai bỗng nhiên ngừng lại, dường như là có thứ gì đó kìm lại cổ họng của những người vui sướng khi người khác gặp họa này.

Không biết lúc nào thì một người đàn ông cao lớn an tĩnh đứng sau lưng cô. Người đàn ông này rõ ràng là con lai, làn da hơi sáng cùng mái tóc đen tuyền, ngũ quan rõ ràng xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách càng thêm thâm túy yên lặng. Người đàn ông này giống như bá tước Dracula, chứa đựng hơi thở tào nhã mà nguy hiểm.

Thấy rõ người tới, Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy vốn tưởng rằng toàn bộ đều sụp đỗ lại trở nên bình tĩnh, căn bản chống không lại một cái nhìn ý vị thâm trường cùng hơi thở khủng bố tản ra từ người người đàn ông này.

Trong đám người, một người béo lùn vừa nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt chen lấn nhìn qua khe hở, hai con ngươi nhất thời sáng lên, vẻ mặt tươi cười chạy đến phía trước bắt tay người đàn ông "Ai ui, tổng giám đốc Nhạc, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây. Lần trước tôi đặt hẹn với thư ký của anh nửa tháng, nhưng mà anh lại bận bịu công việc quá...."

Người đàn ông béo lùn còn đang tiếp tục nói, nhưng người đàn ông kia cũng không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái, đã rút lại tay mình, từ từ cởi bao tay ra, ném cho thư ký bên cạnh, lại nhận lấy khăn ướt lau tay.

Nhất thời, sắc mặt người đàn ông béo lùn biến thành vại dưa muối, tay đưa giữa không trung, xấu hổ không biết làm sao cho phải, nhìn mọi người xung quanh cười trộm mình.

Muốn vuốt mông ngựa* cũng không phải là chuyện dễ làm. Trong giới thương nhân, ai không biết Nhạc Ân Trạch là một người có bệnh sạch sẽ, cực kỳ không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác.

Lau tay xong, thư ký bên cạnh lại đưa qua một bó hoa.

Khi Hách Diêu Tuyết nhìn thấy giấy đóng gói tinh xảo bao bọc những bông hoa xinh đẹp, trong lòng không khỏi cả kinh.

Những bông hoa này vừa nhìn liền biết là mới vừa được cắt xuống, có mấy bông hoa còn chưa nở rộ hoàn toàn, có lẽ những người ở đây, chỉ có Hách Diêu Tuyết v chịu sự ảnh hưởng từ sự yêu thích nghề làm vườn của mẹ mà biết: Bó hoa kia, nhìn những bông hoa màu tím được bọc trong giấy gói màu vàng dường như không bắt mắt, là chủng loại bách hợp vừa được lai giống, giá trị thị trường xa xỉ.

Ban đầu trên bảng đấu giá, lần đầu tiên nhìn thấy nó, Hách Diêu Tuyết đã từng động tâm không thôi, ba Hách cười nói nhất định sẽ mang nó về đưa cho con gái.

Nhưng đến cuối cùng, cũng không thấy cây hoa này được đưa lên bàn đấu giá.

Về sau nghe ngóng mới biết được, cây hoa đã bị một người mua thần bí mua lại với giá cao, sau đó bị rút khỏi bảng đấu giá.

Hách Trì Quốc vì bà xã và con gái không tiếc xem tiền như rác muốn trở thành chủ nhân của cây hoa kia, nhưng lại nghe nói cây bách hợp mới lai đã bị mua bởi một cái giá không thể tưởng tượng được, cũng chỉ còn cách tiếc nuối lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!